Lúc Sở Ninh Dực tiến vào, Kiều Nhã Nguyễn với Sư Hạ Dương cùng quay lại.
Kiều Nhã Nguyễn thấy cô bạn chí cốt xuất hiện liền muốn khóc đến điên luôn, cuối cùng cứu tinh cũng đến rồi.
Thủy Mặc Vân nhấp một ngụm nước rồi nheo mắt nhìn Sở Ninh Dực: “Sao lại tới đây?”
“Hai người đi ra ngoài trước đi!” Sở Ninh Dực nhìn bọn họ rồi nói, sau đó điều khiển xe lăn tiến đến.
Thủy Mặc Vân nhìn Kiều Nhã Nguyễn và Sư Hạ Dương đi ra ngoài. Ông ngồi xuống ghế sofa, nhìn Sở Ninh Dực cách đó không xa: “Ba có nghe thấy tiếng con nhóc kia, sao lại không vào?”
“Chắc tại sợ ba đấy.” Sở Ninh Dực nhận lấy ly nước Thủy Mặc Vân đưa cho.
“Đến đây vì chuyện của Kiều Nhã Nguyễn à?” Thủy Mặc Vân biết rõ nhưng vẫn hỏi.
“Cũng không hẳn là vậy.” Sở Ninh Dực nói, hai tay anh bưng ly nước sau đó nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời: “Con muốn hỏi ba một vấn đề, trừ những người trong tay của ba ra thì có phải trong thành phố A này vẫn còn có người nắm trong tay một ít thế lực không muốn để người khác biết đúng không?”
Câu hỏi này của Sở Ninh Dực có hơi trắng trợn.
Thủy Mặc Vân thoáng sững ra. Ông vắt hai chân vào nhau rồi mới lên tiếng hỏi: “Sao tự nhiên lại hỏi như vậy?”
“Là Sở Lăng Phong sao?” Sở Ninh Dực không trả lời câu hỏi của Thủy Mặc Vân mà lại hỏi một câu hỏi khác.
“Không thể có khả năng chỉ có một thế lực duy nhất, vậy nên mấy thứ này chúng ta không cần thiết phải biết.” Thủy Mặc Vân nói: “Gần đây con gặp phải phiền toái gì sao?”
“Mấy chuyện phiền phức chưa bao giờ dừng lại cả ạ.” Sở Ninh Dực khẽ cười, “Con cứ nghĩ rằng sau chuyện đảo kim cương thì ít nhất con sẽ có thời gian để thở dốc! Thế nhưng rõ ràng là con đã đánh giá thấp thực lực của những kẻ đó rồi. Mấy chuyện này chắc chắn là do đám người đó đã bày ra từ sớm.”
Ngón tay của Sở Ninh Dực gõ nhẹ nhẹ lên xe lăn, đôi mắt càng trở nên âm trầm hơn.
“Sang năm là con ba mươi lăm tuổi rồi, cũng là lúc di chúc được công bố! Ba nghĩ có người không muốn con tiếp nhận cho nên mới vội vàng muốn trừ khử con như vậy.” Thủy Mặc Vân nói rồi hơi tiến gần đến Sở Ninh Dực: “Chân của con...”
Sở Ninh Dực khẽ rời mắt, anh cúi đầu nhìn hai chân của mình, sau đó nói: “Hệ thống bên kia con sẽ cho người đi xử lý, chỉ là bên này cần ba đưa ra bằng chứng Kiều Nhã Nguyễn đã kết hôn trước khi vào bộ đội, dù sao trước đây họ được tuyển mộ đặc biệt nên hồ sơ cũng có chỗ đặc thù, thay đổi một chút cũng không khó.”
Thủy Mặc Vân dựa vào ghế, đôi mắt có chút thâm trầm nhìn Sở Ninh Dực.
“Con chưa bao giờ nghĩ vì sao đám người đó nhất quyết cắn lấy Phong Phong không chịu buông sao?”
“Bởi vì cậu ta có nhiều vấn đề lắm.” Sở Ninh Dực trả lời: “Xét đến cùng thì chuyện này cũng không tính là chuyện xấu với cậu ta.”
Thủy Mặc Vân vẫn nhìn con rể của mình, nhưng ông chẳng buồn nói nữa.
Sở Ninh Dực xoay vần cái ly trong tay, ngẩng đầu rồi lại lên tiếng: “Ba, có phải ba cũng cảm thấy con bao đồng quá nhiều chuyện đúng không?”
Thủy Mặc Vân gật đầu, sau đó ông đứng dậy đi về phía bàn làm việc để lấy một tệp tài liệu: “Chính các con đã biến cậu ta thành người làm việc bất chấp hậu quả như vậy. Tất nhiên chính các con sẽ phải thu dọn cái cục diện rối rắm lúc này, cái này con xem qua đi, ba nghĩ nó sẽ giúp ích được chút gì đó cho con đấy.”
Sở Ninh Dực cúi đầu đọc lướt qua tập tài liệu, sau đó anh khẽ cảm ơn ông một tiếng rồi lăn xe ra ngoài.
“Ninh Dực, dù có thế nào thì tính mạng của mình mới là quan trọng nhất! Lạc Lạc còn đang chờ con đấy!”
Xe lăn của Sở Ninh Dực hơi dừng lại, anh gật đầu rồi mới tiếp tục rời đi.
Tất cả nhưng thứ này đều chỉ vì muốn ngăn tuổi ba mươi lăm của anh sẽ đến, ngăn cản anh mở phần di chúc kia ra.
Lúc Sở Ninh Dực đi ra tới bên ngoài thì chỉ còn mỗi mình Thủy An Lạc.
“Người đâu rồi?” Sở Ninh Dực nhíu mày nói.
“Hầm hầm sát khí quay về rồi. Em nghĩ chúng ta về ngay lúc này thì còn kịp giúp Phong điên nhặt xác đấy!” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, sau đó quay đầu nói vọng vào bên trong một câu: “Ba, bọn con về đây!”