Thủy An Lạc rụt tay của mình lại, rồi lại khẽ vỗ lên ngực anh.
“Lão Phật Gia gặp Hạ Lăng rồi, em cảm thấy tâm trạng của nó lạ lắm.” Thủy An Lạc khẽ nói.
“Lạ mới là bình thường, dù gì thì Kỳ Nhu chính là vấn đề mà hai người bọn họ vẫn chưa dám đối mặt mà. Họ luôn cho rằng, chết chính là kết thúc.” Sở Ninh Dực nói xong lại đặt lên môi cô một nụ hôn nữa, “Chuyện ngày hôm nay thế nào rồi? Tân Nhạc đã nói gì với em thế?”
“Anh đoán xem?” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, mới đầu người anh đề phòng chính là Tân Nhạc.
Sở Ninh Dực khẽ nhướng mày, “Nhìn em thế này, xem ra Tân Nhạc đã có một sự lựa chọn chính xác rồi.”
“Phải, là hai sự lựa chọn chính xác.”
“Hửm?” Sở Ninh Dực hiếu kỳ nhìn cô.
“Hôm qua đúng là đã có người tìm cô ấy, nhưng Tân Nhạc không đồng ý, còn cái còn lại chính là cô ấy đã viết đơn ly hôn với đàn anh rồi.” Thủy An Lạc nói rồi liền ngẩng lên đối diện thẳng với Sở Ninh Dực, “Lần này đàn anh quả thật khiến em rất thất vọng.”
Sở Ninh Dực cảm thấy vẫn khá hài lòng với kết quả này, còn về việc Mặc Lộ Túc có khiến người ta thất vọng hay không thì chẳng liên quan gì đến anh cả.
Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực muốn ngồi dậy. Cô vội đứng lên để đỡ anh.
Sau khi Sở Ninh Dực ngồi tử tế dậy liền kéo Thủy An Lạc nằm xuống đùi mình, rồi lại nắm lấy tay cô.
“Sao anh lại nghi ngờ Janis thế?” Thủy An Lạc hỏi.
“Không phải nghi ngờ mà vốn dĩ bản thân anh ta có vấn đề, chỉ có đều có một số chuyện, anh vẫn chưa nghĩ kỹ ra thôi.” Sở Ninh Dực nói rồi lại lấy cái đồng hồ trên bàn lên xem, “Chiều anh phải tới công ty một chuyến.”
Sắc mặt của Thủy An Lạc khẽ đổi, rõ ràng đã có chút không vui.
Sở Ninh Dực vuốt ve má cô, “Có hai cuộc họp, anh buộc phải đích thân chủ trì, xong anh sẽ về ngay.”
Thủy An Lạc bực bội, nhưng cũng biết mình không thể cản được anh.
“Vậy chiều tan làm em sẽ tới đón anh.” Thủy An Lạc thở dài nói.
***
Phong Phong lợi dụng giờ nghỉ trưa để về nhà.
Từ lúc về tới nhà đến giờ, Kiều Nhã Nguyễn vẫn ngồi ngẩn ra ở sofa.
Phong Phong bước vào, đổi giày rồi mới lên tiếng hỏi: “Tiểu Bất Điểm đâu rồi.”
“Lạc Lạc đưa đi rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói, sau đó đặt điều khiển xuống.
Phong Phong thay giày xong tháo đồng hồ ra đặt lên tủ đồ trước cửa. Anh khẽ cởi cúc áo trước ngực ra, như vậy lại càng khiến anh trở nên quyến rũ hơn.
Phong Phong cất bước đi vào nhà, ngồi xuống bàn trà đồi diện Kiều Nhã Nguyễn.
“Không phải còn một tuần nữa mới kết thúc sao?” Phong Phong nói, hai tay nắm lấy tay cô.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng lên nhìn người đàn ông trông có vẻ vẫn bình thường kia.
Là anh không để tâm tới thật, hay anh giấu giếm tốt đây?
Nhưng rõ ràng là vế sau.
“Kết thúc trước thời hạn.” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói.
Nếu không phải vì kết thúc sớm thì làm sao cô biết được bên cạnh anh xuất hiện một người khắc sâu trong ký ức của anh chứ.
Chính vì giọng cô nghe rất thản nhiên nên mới khiến bầu không khí giữa hai người trở nên thật gượng gạo.
Ánh mắt thâm trầm của Phong Phong hơi sáng lên, nhưng chỉ lóe sáng một chút thôi, còn đâu từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn.
“Anh từ chối không để cô ta làm trợ lý của anh rồi.” Phong Phong bỗng lên tiếng.
Anh cúi đầu để nói những lời này.
Rất thấp, như thể còn xen lẫn cả bất lực nữa.
Hai tay Kiều Nhã Nguyễn khẽ run lên, “Nhưng anh không thể phủ nhận rằng, trông thấy cô ta, anh cũng không có cách nào khiến bản thân mình bình tĩnh lại được.”
Phong Phong ngẩng lên, anh buông tay cô ra, đứng dậy quay lưng lại với Kiều Nhã Nguyễn, chỉ có điều hai bờ vai đang run lên của anh đã nói rõ được tâm trạng bứt rứt của anh lúc này.