Cô ấy đã về rồi?
Trong nháy mắt đó, Phong Phong lại không dám bước qua.
Kiều Nhã Nguyễn ôm Tiểu Bất Điểm đứng dậy. Về đến nhà cô liền đổi một bộ quần áo thể thao đơn giản. Mái tóc vốn không dài được túm lại thành một búi tóc nhỏ càng khiến cô trông đáng yêu, hoạt bát hơn.
Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn Phong Phong, thưởng thức vẻ mặt đấu tranh của anh.
Cô chỉ về sớm có mấy ngày mà thôi, tên này bị làm sao thế?
Tiểu Bất Điểm một tay ôm lấy bờ vai Kiều Nhã Nguyễn, một tay cầm lấy kẹo que mút.
Phong Phong không bước tới, Kiều Nhã Nguyễn vẫn đứng yên đó nhìn anh.
“Sao hả? Không quen em, hay là đã làm chuyện gì có lỗi với em rồi?” Kiều Nhã Nguyễn chẹp miệng nói, nhìn người đàn ông vẫn đứng đờ ra đó.
Phong Phong hít sâu, đang định cất bước qua lại bị một bóng người lao đến cản lại.
“Phong Phong, tôi đã nghĩ rồi, vợ anh không thích tôi cũng phải có lý do chứ. Nếu như không có, cô ấy không có quyền cản tôi làm trợ lý của anh.” Hạ Lăng chắn trước mặt Phong Phong, nghiêm túc nói.
Bước chân Phong Phong đột nhiên khựng lại, Kiều Nhã Nguyễn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hạ Lăng, nhưng lời nói của cô ta lại khiến cô phải nhíu mày.
Trợ lý?
Phong Phong đổi trợ lý mới rồi à?
Lại còn là một cô gái trẻ?
Phong Phong biến sắc, “Cô Hạ, tôi đã nói là không thuê cô rồi, cô cứ quấn lấy tôi thế này là có ý gì?” Phong Phong trầm giọng nói.
“Tôi không quấn lấy anh, là lý do anh đưa ra không thể thuyết phục tôi được.” Hạ Lăng quật cường nói, “Ngay từ đầu tôi đã nhận lời đến làm trợ lý cho anh, dựa vào cái gì mà anh nói không cho tôi làm là không cho tôi làm nữa?”
Kiều Nhã Nguyễn hơi nghiêng người, muốn nhìn thử dáng vẻ của cô bé kia ra sao, kiên trì thật.
Phong Phong hơi lui về phía sau, tránh khỏi tay cô ta.
Kiều Nhã Nguyễn hơi nhướng mày, thực sự hiếm khi tính tình của Phong Phong lại tốt như hôm nay, không hề tức giận quát tháo, cũng không gọi người xách cổ con nhỏ này ra.
Đúng là kỳ lạ thật!
“Tôi bảo này cô gái, anh ấy...”
Kiều Nhã Nguyễn còn chưa nói xong, toàn thân lại giống như bị sét đánh.
Cô ta...
An Kỳ Nhu?
Chị Kỳ Nhu!
Kiều Nhã Nguyễn đứng sững người tại chỗ. Nếu không phải đang ôm con gái mình trong lòng, e là cô đã sớm mất hết toàn bộ sức lực rồi.
An Kỳ Nhu, là An Kỳ Nhu.
Thảo nào, thảo nào Phong Phong vừa rồi chỉ nói mồm, không hề nổi cáu với cô ta, cũng không sai người đuổi cô ta đi.
An Kỳ Nhu, đây là vị trí không thể đụng vào nhất trong lòng Phong Phong, cũng là vấn đề lớn nhất giữa bọn họ.
“Chị Kỳ Nhu.” Kiều Nhã Nguyễn thì thào, giọng nói khẽ run lên.
Hạ Lăng xoay người lại, nhìn Kiều Nhã Nguyễn từ trên xuống dưới một lượt: “Cô là ai? Trợ lý mới à?”
Giọng điệu chất vấn này của cô ta quả thật không dễ nghe chút nào.
Người ngoài nhìn vào lại thấy cô ta nghiễm nhiên là bà chủ ở đây.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, bàn tay đang ôm con gái đã hiện lên gân xanh, biết rõ giọng điệu này không đúng, cô lại không dám phản bác lại.
Chỉ bởi vì, người kia là An Kỳ Nhu.
Hạ Lăng thấy Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, tiếp tục quay lại nhìn Phong Phong: “Anh đã nhanh chóng tìm trợ lý mới như vậy rồi sao? Các anh còn chưa hủy hợp đồng với tôi đâu, anh làm vậy là vi phạm hợp đồng đấy.”
“Câm miệng.” Rốt cuộc Phong Phong cũng bị chọc tức, gằn giọng quát lên một tiếng.
Thân thể Hạ Lăng hơi sững lại, có vẻ như đã bị anh dọa sợ.
Kiều Nhã Nguyễn ôm con gái, có chút căng thẳng bất an. Đến khi hoàn hồn lại, cô vội vàng ôm con gái xoay người, “Em đưa con bé về trước.”
“Kiều...” Phong Phong không gọi được cô lại, trong lòng lại càng thấy buồn phiền hơn.
Hạ Lăng bĩu môi, “Đây là trợ lý mới của anh à, đúng là chẳng lịch sự chút nào.”
“Tôi bảo cô câm miệng cô không nghe thấy à?” Phong Phong lớn tiếng quát lên, giơ chân đá văng cái ghế bên cạnh.