Trong phòng bệnh, chỉ có tiếng nước truyền dịch là rõ ràng.
Thủy An Lạc ngồi bên giường, đang gọt vỏ táo cho Tân Nhạc.
“Chúng ta quen nhau bao lâu rồi nhỉ?” Tân Nhạc đột nhiên nói.
“Bảy năm.” Thủy An Lạc vừa gọt táo, vừa mở miệng nói.
Tân Nhạc nở nụ cười, vuốt ve bụng mình, cho dù sinh mệnh bên trong đã không còn.
“Tôi từng nói xấu bà với người khác đấy.”
“Tôi biết.” Thủy An Lạc nói. Cô tỉ mỉ cắt quả táo thành miếng nhỏ, sau đó đưa cho Tân Nhạc, “Đều là quá khứ cả rồi.”
“Nhưng cũng bởi vì bà mà tôi bị báo ứng.” Tân Nhạc nhận lấy, ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc, “Người đàn ông tôi yêu, lại yêu bà, liệu đây có phải chính là ác giả ác báo, trời xanh không buông tha cho ai không?”
Thủy An Lạc nhìn nụ cười tái nhợt của cô ấy, trong lòng chua xót.
“Tôi cũng không thánh mẫu gì, năm đó tôi thật sự đã từng hận bà, cũng từng có lúc không chịu nổi mà mắng chửi các bà với Kiều Nhã Nguyễn. Nhưng mọi chuyện đã qua rồi, bây giờ bà đâu có lỗi gì với tôi đâu, không phải sao?” Thủy An Lạc nói, ánh mắt nhìn Tân Nhạc của thêm vài phần nghiêm túc.
Tân Nhạc hơi sững lại một chút, cũng nhìn vào mắt Thủy An Lạc.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, bọn họ không ai nói gì.
Một lúc lâu sau, Thủy An Lạc đã cắt hết táo thành miếng nhỏ.
“Thủy An Lạc, chúng ta rốt cuộc cũng huề nhau, bà không hận tôi, tôi cũng không hận bà.” Tân Nhạc đột nhiên nói, sau đó rút từ sau gối đầu ra một văn kiện, giao cho Thủy An Lạc: “Giúp tôi đưa cho Mặc Lộ Túc đi, còn nữa, cuộc phẫu thuật tôi đã sắp xếp xong xuôi cả rồi, buổi chiều hãy lấy nó ra.”
Thủy An Lạc vươn tay nhận lấy, khi nhìn thấy hàng chữ phía trên, cô hơi khựng lại một chút, “Đơn… ly hôn?”
Tân Nhạc gật đầu, “Thủy An Lạc, cho dù tôi có hận bà, tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện hại bà, cho nên, bà không cần phải đề phòng tôi.”
Lời của Tân Nhạc nói như cứ như lặng lẽ tát thẳng vào mặt Thủy An Lạc, vừa rồi quả thực cô đã thử cô ấy.
“Tân Nhạc, tôi...”
“Tôi biết bà muốn nói gì, là do tôi quá ngốc, cứ nghĩ rằng chuyện lâu ngày sinh tình thực sự tồn tại, sớm muộn gì tôi cũng thay thế được vị trí của bà trong lòng anh ấy. Nhưng tôi đã đánh giá thấp bà, cũng đã đánh giá bản thân mình quá cao rồi.” Tân Nhạc tự giễu cười, “Nhưng anh ấy cũng sẽ không có kết quả gì tốt đâu. Dù sao, anh ấy còn kém xa Sở tổng nhiều, đúng không?”
Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy Tân Nhạc, “Tân Nhạc, xin lỗi.”
Tân Nhạc hơi giơ tay lên, vỗ nhẹ lên lưng cô, “Bà đâu có lỗi gì với tôi, anh ấy thích bà cũng đâu phải lỗi của bà.” Tân Nhạc nói, đột nhiên hạ thấp giọng, “Cho dù thế nào, bà cũng phải chú ý an toàn đấy.”
Tân Nhạc nói xong, đẩy Thủy An Lạc ra một khoảng cách nhất định, “Giúp tôi đưa cho Mặc Lộ Túc nhé. Tôi mệt rồi, buông tha cho anh ấy, cũng buông tha cho bản thân mình thôi.”
Ngay lúc Tân Nhạc thốt lên câu nói kia, Thủy An Lạc đã biết, có người đã tìm Tân Nhạc.
Thế nhưng, Tân Nhạc lại không chọn cách để bị gây xích mích ly gián.
Kỳ thực, Tân Nhạc tốt hơn cô nghĩ rất nhiều.
“Mất bà là tổn thất của anh ấy.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
Tân Nhạc mỉm cười gật đầu, “Tôi cũng nghĩ thế.”
Chỉ là, trong ánh mắt của cô ấy vẫn ánh lên vẻ hụt hẫng và thất vọng.
Suy cho cùng, cô vẫn còn rất yêu Mặc Lộ Túc.
***
Chớm thu, nắng vàng ươm, đối với những cảnh quay ngoại cảnh mà nói thì đây là chuyện tốt.
Bạn diễn của Phong Phong hôm nay là nam thứ, một gã không tính là có danh tiếng, lại còn ngạo mạn.
Phong Phong chẳng bỏ anh ta vào trong mắt, có điều trong lúc diễn cũng tỏ ra ôn hòa với anh ta một chút, bởi vì kịch bản cần như vậy.
Cảnh quay vừa kết lúc, Phong Phong đã lật mặt phủi mông đi.
Có điều khi quay về khu nghỉ ngơi, nhìn thấy người phụ nữ đang cầm kẹo que nói chuyện với Tiểu Bất Điểm, bước chân anh thoáng khựng lại một chút, lại không nhấc lên.