“Phỉ phui cái mồm, nói linh tinh cái gì đó.” Kiều Nhã Nguyễn vội nói.
“Tao nói thật đấy, chuyện hôm đó tao cũng nghĩ kỹ rồi, Bạch Dạ Hàn tự tin cho rằng anh ấy không thể chết được, cho nên anh ta muốn giết tao. Điều đó chứng tỏ là gì, người anh ta thích là anh Sở, còn người anh ta muốn giết, là tao.”
Kiều Nhã Nguyễn thấy Thủy An Lạc nói vậy, khẽ nheo mắt lại, “Trong tình cảnh đó, khả năng chết sẽ lớn hơn chứ, hoặc là, anh ta thật sự muốn mày bồi táng theo?”
Thủy An Lạc lắc đầu, “Trực giác mách bảo tao rằng, người anh ta thật sự muốn giết là tao.”
“Trực giác của mày ấy à, chính là thứ không chuẩn nhất đấy.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi đứng dậy vỗ vai Thủy An Lạc: “Được rồi, tao phải đi đây. Tao phải về lĩnh gậy của mẹ đây, sau đó tao còn phải tới cơ sở hướng dẫn tân binh nữa, có chuyện gì tối gọi điện thoại cho tao nhé.”
“Ừm.” Thủy An Lạc gật đầu, cũng đứng dậy theo, “Đợi anh Sở ra viện rồi bọn tao cũng sẽ chuyển về, tới lúc đó mày cũng không cần lo cho Tiểu Bất Điểm nữa. Bên đó nhiều trẻ con, con bé sẽ không phải cô đơn đâu.”
Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt lấy Thủy An Lạc, sau đó đó quay người rời đi.
Thủy An Lạc thở dài, quay lại phòng tiếp tục làm việc.
Thủy An Lạc lên mạng tra cứu rất nhiều thông tin về căn bệnh của Sở Ninh Dực, nhưng hầu hết đều chẳng có tin tức nào đáng tin.
“Chủ nhiệm Thủy, cô có chuyển phát nhanh này.” Một y tá tiến vào, đặt đồ lên bàn.
“Cảm ơn.” Thủy An Lạc nói cảm ơn, thấy cô y tá kia ra ngoài rồi mới cầm đồ lại, bên trên chỉ có tin của người nhận, vuông vắn, gọn gàng, không biết có gì bên trong.
Thủy An Lạc cầm kéo mở hàng ra.
Sách?
Thủy An Lạc nhanh tay hơn, sau đó liền thấy ba quyển sách trong đó, bên trên có một mẩu giấy.
Tiếng Anh?
Sao lại là tiếng Anh?
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật. Cô lật đống sách bên dưới ra, cũng toàn là sách tiếng Anh hết.
Thủy An Lạc liền có cảm giác có một đàn quạ đang bay trên đầu mình.
Người kia cố tình à?
Nghĩ vậy, cô liền nhập từng chữ bên trên giấy vào máy tính, dùng phần mềm dịch qua tiếng Trung.
[An, tạm thời tôi có chuyện không thể tới thành phố A được. Đây là những cuốn sách liên quan tới bệnh liên quan tới dây thần kinh ở chân, nhưng chỉ có sách tiếng Anh thôi, rất xin lỗi. Janis.]
Thủy An Lạc xem được nội dung đã được dịch qua, lại nhìn đóng sách kia.
Con người Janis thật sự rất mơ hồ, thế nên cô thật sự không biết có nên tin anh ta không nữa.
Nhưng, đống sách này chắc không nhầm đâu.
Thủy An Lạc cầm điện thoại lên nhắn tin cho Janis, xem như cảm ơn.
Buổi trưa, lúc Thủy An Lạc mang đống sách này đến cho Sở Ninh Dực nhờ anh dịch hộ, Sở tổng liền nổi giận.
“Anh ta cũng nghĩ nhiều quá rồi đấy.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
“Người ta cũng là có ý tốt mà, dịch cho em đi.” Thủy An Lạc tỏ ra đáng thương nhìn anh, hai tay còn lắc lắc cánh tay anh, “Đây là muốn tốt cho anh thôi mà.”
Sở Ninh Dực nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô lại không nhúc nhích gì, nghĩ tới thân phận khác của Janis, anh lại cảm thấy, bất cứ chuyện gì liên quan tới người đó, chỉ cần có dính líu tới Thủy An Lạc đều không được.
“Miễn bàn, bản thiếu gia đang bận.” Sở Ninh Dực từ chối.
“Không dịch cũng được thôi, em đi tìm đàn anh vậy.” Thủy An Lạc tức giận bỏ tay anh ra, quay người định đi lại bị Sở Ninh Dực kéo lại.
“Đàn anh cái gì, người ta đã kết hôn rồi, đừng có không đâu lại gây chuyện nữa đi.” Sở Ninh Dực lên tiếng dạy dỗ.
“Kết hôn rồi thì sao chứ? Kết hôn thì cô dâu cũng là bạn cùng phòng của em mà, lại nói, em chỉ...”
“Não tàn nhà em không phát hiện ra, Tân Nhạc không thích em đi tìm Mặc Lộ Túc à.” Sở Ninh Dực nheo mắt nói.
“Hả?” Thủy An Lạc ngẩn ra, không thích cô đi tìm đàn anh?
Tân Nhạc không thích cô đi tìm đàn anh sao?