Sở Ninh Dực nhìn nơi nào đó của mình, rốt cuộc thì ai lưu manh chứ?
Sở Ninh Dực với tay sờ lên chân mình, nhưng vẫn chẳng có chút cảm giác nào cả.
“Em quên cầm bát...” Thủy An Lạc chạy về, liền trông thấy ánh mắt hụt hẫng của anh. Cô sững ra trong giây lát, sau đó chỉ vào cái bát nói: “Đi rửa.”
Thủy An Lạc nói rồi vội đi tới, cầm cái bát đặt trên bàn lên, sau đó quay người rời đi.
Lúc Thủy An Lạc sắp đi, lại bị Sở Ninh Dực nắm tay kéo lại.
“Cô gái này, anh để tâm tới em hơn cái chân này của anh nhiều.” Sở Ninh Dực khẽ nói, giọng anh tao nhã, an ủi trái tim cô.
Thủy An Lạc không ngoảnh lại, vì lúc này mũi cô đã đỏ lên, mắt cũng đã ướt đẫm rồi.
Cô gật đầu, “Ừm, em biết, anh yêu em mà, để em đi rửa bát đã nhé.” Thủy An Lạc nói rồi, vội rời khỏi phòng bệnh.
Sở Ninh Dực khẽ thở hắt ra, đánh mạnh một cái lên chân mình.
Cô ấy khóc, nhưng anh lại không thể nào đứng lên để an ủi cô được.
Giờ anh cảm thấy thất vọng không phải vì đôi chân của mình, mà không thể đuổi theo cô khi cô đau lòng chạy mất.
Thủy An Lạc, em phải biết, trên đời này, anh không quan tâm tới bất cứ điều gì, chỉ để tâm tới duy nhất mình em mà thôi.
Sở Ninh Dực vẫn cúi đầu, bàn tay đang nắm lấy chân của mình cũng dần giảm bớt lực.
Thủy An Lạc ra khỏi phòng rồi cũng không quay lại nữa. Cô sợ bản thân không chịu nổi sẽ khóc trước mặt anh, như vậy sẽ càng khiến anh thấy khó chịu hơn.
Thủy An Lạc ngoảnh lại nhìn vào phòng bệnh của anh.
Sở Ninh Dực, anh phải biết, em không quan tâm tới chuyện anh có thể đứng lên để an ủi em hay không, em chỉ quan tâm đến việc, liệu anh còn có thể ở bên em nữa không thôi.
Giống như khi ấy cô không quan tâm tới việc dây thần kinh ở hai chân của anh bị hủy, chỉ cần biết anh còn sống là đủ.
Kiều Nhã Nguyễn lấy được thuốc rồi liền thấy người đang lầm lũi cúi đầu đi trong hành lang. Cô liền vươn tay quàng lấy cổ Thủy An Lạc: “Sao thế, vừa rồi trước mặt người đàn ông của mày không phải vẫn còn vui vẻ đấy sao?”
Thủy An Lạc đè tay cô lại, đi cùng với cô: “Tao không thể không vui trước mặt anh ấy được, hơn nữa anh ấy cũng sẽ không tỏ ra không vui trước mặt tao. Nhưng tao cứ cảm thấy, anh ấy không thể nghĩ thoáng được chuyện hai chân của anh ấy ấy. Vừa rồi tao quay lại, trông thấy ánh mắt anh ấy như vậy liền cảm thấy rất khó chịu.”
“Đây cũng là chuyện bình thường mà. Sở tổng không chấp nhận được việc bản thân không thể đi lại, nhưng điều anh ấy quan tâm hơn là mày. Thế nên trước mặt mày anh ấy mới tỏ ra thoải mái như thế, chẳng lẽ phải cùng ăn năn hối hận với mày chắc?”
Thủy An Lạc cúi đầu thở dài.
Kiều Nhã Nguyễn dựa vào bả vai cô, “Được rồi, giờ mày thế này thì sao mà chăm sóc anh ấy được? Hơn nữa con người Sở tổng ấy mà, tao cảm thấy không có gì có thể đánh bại anh ấy được hết, thế nên mày cũng không cần phải lo lắng đâu.”
Thủy An Lạc gật đầu, “Mày với Phong Phong thế nào rồi?”
Kiều Nhã Nguyễn buông Thủy An Lạc ra, ngồi xuống cái ghế băng, “Đừng nhắc tới nữa, tối qua hai đứa bọn tao cãi nhau, còn bị Tiểu Bất Điểm nghe thấy. Mày nói xem con bé nói gì?”
Thủy An Lạc dựa vào tường nhìn bạn mình, chờ cô lên tiếng.
“Con bé nói bọn tao cãi nhau lớn tiếng quá, làm phiền nó nghỉ ngơi, bảo bọn tao nhỏ tiếng một chút.” Kiều Nhã Nguyễn cười tự giễu.
“Con bé còn nhỏ mà, đã thế còn được Tát Phổ Man nuôi nấng, thế nên cũng khó tránh khỏi việc có hơi xa cách với tụi mày.” Thủy An Lạc nói tiếp, “Mày nên nghĩ là, con bé chịu ở lại bên cạnh bọn mày đã là tốt lắm rồi, không phải sao?” Thủy An Lạc vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn dựa vào vai cô, “Hai đứa mình đúng là chị em đồng cam cộng khổ đấy nhỉ?”
Thủy An Lạc khẽ cười, lại ngẩng lên nhìn trần nhà, “Mày biết không, Bạch Dạ Hàn vẫn còn sống đấy, có khi không biết ngày nào đó tao lại chết cũng nên.”