Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1759: Tôi không quen mẹ đứa bé [1]



Thủy An Lạc nhớ lúc cô gặp An Kỳ Nhu là vào hồi lớp mười. Bao nhiêu năm trôi qua như thế nên Thủy An Lạc đã sớm quên mất An Kỳ Nhu trông như thế nào rồi.

Thế nên chắc là cô nghĩ nhiều rồi.

Lạc Hiên thấy cô đi ra liền đứng dậy: “Đi thôi.”

Thủy An Lạc xoa xoa cái bụng của mình, thôi kệ đi, về bệnh viện rồi đi vệ sinh ở đó cũng được. Ở đây không biết phải xếp hàng tới khi nào nữa.

Bệnh viện ở ngay bên cạnh cho nên bọn họ không cần phải lái xe hay bắt xe về.

Trên đường về, đột nhiên Thủy An Lạc lên tiếng hỏi: “Con người có thể chết đi rồi sống lại thật sao?”

“Lại lên cơn hả? Nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Làm thầy thuốc hay làm lang băm thế?” Lạc Hiên vừa nói vừa đưa tay xoa đầu cô một cái.

Thủy An Lạc nghĩ thấy cũng phải, quả nhiên là do cô suy nghĩ quá nhiều.

Cô nghĩ ngợi một hồi rồi lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc Thủy An Lạc về đến nơi thì Long man Ngân đã đi rồi. Bánh Bao Rau đang nằm trong lòng ba ngủ trưa, thân thể nho nhỏ của nhóc nằm rất ngay ngắn, ngoan đến không thể chịu nổi.

Bánh Bao Rau là đứa duy nhất có dáng ngủ ngoan trong cả ba đứa. Theo lời Thủy An Lạc thì dáng ngủ của nhóc giống y hệt Sở Ninh Dực, ngủ cũng đâu ra đấy.

Bởi vì Sở Ninh Dực không thể nằm, ngả người ra thì khó chịu cho nên lúc này đang nghiêng người ngắm nhìn Bánh Bao Rau.

Hiện tại thái độ của Bánh Bao Rau với anh đã khá hơn một chút. Ít nhất thằng bé không còn đề phòng anh nữa. Những lúc mẹ vắng mặt thằng bé cũng không đòi mẹ như trước mà ngoan ngoãn ngủ cùng với anh.

Thủy An Lạc trở về thì Sở Ninh Dực chỉ hờ hững ngẩng đầu lên. Anh chậm rãi liếc cô một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn con trai.

Thủy An Lạc chẳng thèm để ý đến ánh mắt của anh mà nhanh chóng đi qua đặt trà chiều lên bàn, sau đó cô ngồi xuống mép giường, nói: “Em đã liên hệ với bệnh viện bên kia rồi, ngày mai có thể qua đó luôn.”

Sở Ninh Dực không lên tiếng.

Hô hấp của Thủy An Lạc ngừng lại một chút. Cô cầm lấy trái táo rồi hung hăng gọt, nói tiếp: “Hôm nay Phong Điên mang Tiểu Bất Điểm về trước, nhưng mà hình như giữa anh ta với Lão Phật Gia vẫn còn có chút vấn đề.”

Hai tay Sở Ninh Dực khựng lại, dường như anh muốn nói cái gì đó nhưng lại cố nhịn xuống.

Động tác gọt táo của Thủy An Lạc càng mạnh bạo hơn, để xem anh có thể nín tới khi nào.

“Ý của mẹ là sau khi anh xuất viện sẽ về ở nhà lớn, anh có ý kiến gì không?” Thủy An Lạc biết hai chân của Sở Ninh Dực lúc này không thuận tiện cần thím Vu chăm sóc.

Thím Vu?

Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Vậy nên từ đầu đến cuối thím Vu hoàn toàn không hề xuất hiện đúng không?”

Điều này không phù hợp, trước đây tuy rằng thái độ của thím Vu đối với Phong Phong có chút quái dị, thế nhưng Phong Phong xảy ra chuyện lớn như thế sao thím Vu lại im ắng như vậy được nhỉ.

Lần này thì cuối cùng Sở Ninh Dực cũng ngẩng đầu nhìn cô.

“Không biết.”

Miệng thì mở rồi nhưng câu trả lời lại cực kỳ ngứa đòn.

Thủy An Lạc nghẹn họng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu gọt táo một cách giận dữ.

Lúc cô cúi đầu thì khóe môi của Sở Ninh Dực khẽ cong lên, tủi thân đúng không? Vậy thì đúng rồi.

Cái cô nhóc đáng ăn đòn này.

Phong Phong về nước. Không biết là ai để lộ tin tức mà anh vừa mới ra khỏi sân bay đã thấy bên ngoài có vô số phóng viên và cái fan hâm mộ đứng chờ.

Tiểu Bất Điểm mặc một bộ đồ thể thao màu trắng giống ba mình. Bé con ngồi trên vali hành lý ăn kẹo que, đầu đội mũ bóng chày màu trắng, đôi mắt to tròn nhìn khắp bốn phía.

Một tay Phong Phong đẩy vali còn một tay đỡ kính của mình. Lúc George chạy tới, anh liền bế Tiểu Bất Điểm lên.

“Cậu lại thêm một đứa ở đâu ra vậy hả?” George thấp giọng mắng, một đứa con gái còn chưa đủ à mà lại thêm một đứa nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv