Không có nhiều bậc thang, thế hên hai người họ nhanh chóng xuống được tới phía dưới. Bên dưới có một đường hầm tối đen, hơn nữa còn rất thấp. Cả Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đều không thể nào đứng thẳng lưng để đi được. Lúc này Tiểu Bất Điểm cũng vùng vẫy đòi xuống.
Thủy An Lạc cũng đặt Bánh Bao Rau xuống để hai đứa nhỏ cùng đi với nhau.
Kiều Nhã Nguyễn ngửi thấy mùi hôi thối, sau đó lại nhìn xung quanh tối đen, chắc nơi này là nơi xả nước, thế thì họ có thể ra ngoài được.
Dưới đất không dễ đi, Bánh Bao Rau liền chủ động nắm tay Tiểu Bất Điểm.
Tiểu Bất Điểm ngoảnh lại, hừ một tiếng, nhưng cũng không giằng ra. Hai đứa nhỏ cứ nắm tay nhau như thế rồi từng bước từng bước đi theo rắn chỉ đường tiến về phía trước.
Kiều Nhã Nguyễn ôm lấy cánh tay Thủy An Lạc, phải khom người liên tục thật sự rất mệt, nhưng ánh mắt hai người vẫn luôn dõi vào hai đứa nhỏ, còn phải chú ý đường đi trước mặt nữa.
“Ai ya.” Vì đường đi gồ ghề nên Tiểu Bất Điếm bỗng bị ngã nhào xuống đất.
Kiều Nhã Nguyễn vội đi tới đỡ cô bé dậy, “Có bị ngã đau không con?”
Tiểu Bất Điểm bị dập gối xuống rất đau, nhưng vẫn cắn môi không nói lấy một lời.
Kiều Nhã Nguyễn hơi sững ra, trong lòng bỗng đau nhói.
Bánh Bao Rau nhíu mày. Cô nhóc này thật sự hơi không đáng yêu rồi đấy.
“Bánh Bao Rau, con chăm sóc em cẩn thận đi.” Thủy An Lạc nói.
Bánh Bao Rau bĩu môi: “Là cậu ấy tự ngã.” Ý là, chẳng liên quan gì tới con hết.
“Nhưng con là con trai, phải chăm sóc em chứ.”
“Cậu ấy không phải em gái con, con có em gái rồi.” Bánh Bao Rau gân cổ lên nói, nhưng bàn tay nhỏ vẫn đỡ lấy cánh tay cô bé, đưa cô bé đi về phía trước.
“Cậu mặc kệ tôi đi.” Tiểu Bất Điểm giằng tay mình ra, “Tôi mới là không có anh trai đó.” Hừ, không cho bé làm em gái, cứ làm như bé muốn để cậu ta làm anh mình không bằng.
“Ai thèm quan tâm cậu chứ hả. Tôi chỉ không muốn bị mẹ nói mà thôi.” Bánh Bao Rau kiêu căng đáp trả, rồi lại cẩn thận chú ý dưới chân, “Chậm thôi, không nhìn thấy có hố kia à?”
“Tôi mù không được hả?”
Thủy An Lạc: “...”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Quả nhiên nhiều khi chỉ có trẻ con mới có thể không hiểu thế nào là nguy hiểm mà vẫn có thể tranh cãi một cách vui vẻ như vậy.
Thủy An Lạc liên tục phải khom lưng, đi một lúc lại phải ngồi xuống nghỉ vì eo cô đau vô cùng.
“Sao thế?” Kiều Nhã Nguyễn dừng lại nhìn cô.
“Không sao, mỏi lưng thôi.” Thủy An Lạc ngẩng lên, nhìn con đường vẫn tối đen như mực không thấy đầu ra, bỗng cảm thấy vô vọng cùng cực.
Bánh Bao Rau ngoảnh đầu lại, rồi lại vội dắt tay Tiểu Bất Điểm quay lại, “Mẹ.”
“Mẹ không sao.” Thủy An Lạc giơ tay xoa lên gương mặt bầu bĩnh của Bánh Bao Rau: “Con mệt chưa?”
Bánh Bao Rau lắc đầu, trong mắt ánh lên vẻ lo âu, “Sao ba không ở đây ạ?”
Tim Thủy An Lạc đập thót một cái, vội nói: “Ba đang ở ngoài đánh người xấu, nếu không chúng ta sẽ bị người xấu bắt đi mất.”
Bánh Bao Rau vẫn tỏ ra không vui, Thủy An Lạc thấy vậy liền hôn lên má nhóc: “Ba đang giúp mẹ con mình đánh người xấu, thế nên chúng ta không thể bị người xấu phát hiện được, biết chưa nào?”
Bánh Bao Rau gật đầu, nhưng vẫn rầu rĩ, không vui.
“Đi thôi, ra ngoài là chúng ta có thể trông thấy ba rồi.” Thủy An Lạc nói rồi lại thấy hai đứa nhỏ quay người tiếp tục tiến về phía trước.
Thủy An Lạc nắm lấy cánh tay Kiều Nhã Nguyễn, “Nếu ra ngoài mà không thấy anh Sở, tao sợ con trai tao sẽ bị hủy hoại mất.” Cô đè thấp giọng nói.
“Phía trước có ánh sáng.” Tiểu Bất Điểm bỗng hô lên, bàn tay nhỏ chỉ vào nơi có nguồn sáng.