Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1735: Tiểu bất điểm của mẹ [9]



Kiều Nhã Nguyễn nhìn Thủy An Lạc chửi bới, cúi xuống lại nhìn thấy chiếc vòng ngọc trước ngực Tiểu Bất Điểm, “Cái này của mày à?”

Thủy An Lạc quay lại nhìn, nhưng không có ý định lấy lại, “Năm đó Tát Phổ Man giữ nó lại, ông ấy là một người rất khủng bố. Hay có lẽ ông ấy cố tình giữ chiếc vòng ngọc đó lại cho con mày cũng nên.”

Tiểu Bất Điểm vội giữ lấy vòng ngọc, rồi nhìn Kiều Nhã Nguyễn với vẻ phòng bị, đây là đồ ông nội để lại cho bé.

“Thế giờ phải làm sao đây, phải đợi tới chiều mai thật à?” Chuyện bên ngoài, giờ họ hoàn toàn không hay biết gì cả, thế nên Thủy An Lạc cũng thấy hơi bất an.

Kiều Nhã Nguyễn hơi cau mày, “Theo lý mà nói, những chuyện mà mày có thể nghĩ tới thì đều là chuyện mà anh Sở nhà mày không thể lường trước được.”

Nhưng ngồi chờ chết ở đây, thật sự không phải tác phong của họ.

“Tiểu Bất Điểm, rắn dẫn đường của con đâu?” Kiều Nhã Nguyễn bỗng hỏi.

Lần trước chính rắn dẫn đường của Tiểu Bất Điểm đã đưa cô và Phong Phong xuống núi, thế nên cô vẫn nhớ.

Rắn dẫn đường?

Tiểu Bất Điểm cúi đầu, lấy một chú rắn con đỏ chót từ trong túi nhỏ bên hông ra, sau đó xuống khỏi người Kiều Nhã Nguyễn, thả con rắn xuống đất.

Thủy An Lạc: “...”

“Con gái mày ngược đời quá rồi đấy!” Cô từng thấy rắn dẫn đường vì bà ngoại cô cũng từng nuôi, nhưng nó đã bị bà ngoại cô giết chết rồi. Đó là lần đầu tiên cô trông thấy rắn dẫn đường.

Tiểu Bất Điểm thả con rắn xuống, chú rắn nhỏ chưa dài tới mười centimet nằm yên dưới đất một lát sau đó liền trườn về phía cửa, nhưng khi tới cửa lại thấy nó không đi nữa. Cơ thể linh hoạt của nó trườn một vòng, rồi bò lên giường băng của Công chúa, thế rồi cứ lòng vòng trên đó.

Thủy An Lạc nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn vội đi tới mở cơ quan ra, công chúa Delia lại được nâng lên, nhưng chỉ thấy rắn nhỏ trườn một lúc trên giường băng sau đó chui xuống bên phải chiếc giường.

Tiểu Bất Điểm khịt mũi, giọng run run, “Ở đây.”

Kiều Nhã Nguyễn kéo Tiểu Bất Điểm lùi lại một bước, sau đó khuỵu xuống lại gõ xung quanh.

“Lạc Lạc, mày lùi lại.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong lấy chiếc đèn laser trong túi ra, vạch một cái lỗ xuống sàn dưới chân, bên dưới quả nhiên có ánh sáng nhạt truyền tới.

Kiều Nhã Nguyễn quay lại, Thủy An Lạc gật đầu, Kiều Nhã Nguyễn cất đèn đi, dùng tay cậy sàn nhà lên.

Thủy An Lạc cúi đầu nhìn, trừ tấm sàn ở trên, bên dưới quả nhiên là kim cương đang phát sáng.

Kiều Nhã Nguyễn lật sàn nhà ra. Bên dưới có một cái cầu thang dài, gần giống với thang đứng, trông rất khủng bố, may mà cũng không dài lắm.

“Đi không?” Kiều Nhã Nguyễn quay lại nhìn Thủy An Lạc nói.

Thủy An Lạc hơi mím môi, trầm giọng đáp: “Xuống đi, không còn sự lựa chọn nào khác nữa rồi.”

Kiều Nhã Nguyễn gật đầu rồi bế Tiểu Bất Điểm lên. Tiểu Bất Điểm có chút không vui, thân thể bé nhỏ hơi giãy ra, “Tiểu Bất Điểm biết tự đi.”

Kiều Nhã Nguyễn thấy hơi chua xót trong lòng, cô cười khổ, “Mẹ bế con xuống dưới rồi sẽ để con tự đi, được không.”

Tiểu Bất Điểm mím môi, không lên tiếng nữa.

Thủy An Lạc khẽ lắc đầu, cô thấy rất thương Kiều Nhã Nguyễn.

“Lạc Lạc, mày đi theo sau tao đi.” Vì không biết được tình hình bên dưới thế nào nên cô buộc phải đi đầu. Nói rồi Kiều Nhã Nguyễn lại nhìn Tiểu Bất Điểm, cuối cùng ngoảnh lại nhìn Công chúa Delia một cái. Lần này họ đi rồi có lẽ sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa.

Tiểu Bất Điểm không biết người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần kia là ai, cô cũng không định nói cho cô bé biết, vì, không cần thiết nữa rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv