Phong Chính vẫn đang cầm súng trong tay. Thủy An Lạc dỗ được Bánh Bao Rau xong liền ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Việc gì phải vậy?
Phong Chính nổ súng về phía lão Bá tước xong liền tiếp tục giương súng nhắm vào Quốc vương. Thủ vệ của ông ta lập tức chắn trước mặt, giương súng chĩa vào Phong Chính.
Súng đạn đã vào cuộc, Sở Ninh Dực đứng dậy che chở cho Thủy An Lạc ở phía sau, ai biết được đạn chết không có mắt sẽ lao đến chỗ nào.
Phong Chính bước từng bước về phía Quốc vương, ngón tay hơi dùng sức, dường như chỉ một giây tiếp theo sẽ nhả đạn.
Phong Phong theo bản năng muốn bảo vệ Kiều Nhã Nguyễn, cô đã kéo anh ra phía sau mình.
Phong Phong: “...”
Cái quần gì thế, đây là hành động theo bản năng của một phụ nữ nên có à?
“Những kẻ nợ cô ấy, hôm nay đều phải trả lại bằng hết.” Phong Chính chậm rãi nói, giọng nói như vọng tới từ địa ngục.
Phong Phong hơi nheo mắt, nhưng trước sau vẫn không tiến lên.
Thủy An Lạc nghĩ, trong số những kẻ mà Phong Chính nhắc đến cũng bao gồm cả ông ta.
“Phong Chính, anh nên biết, bọn họ lúc nào cũng có thể nổ súng.” Quốc vương trầm giọng nói.
“Ngài Phong, cho dù bây giờ ông có giết được Quốc vương thì sao, qua mười hai giờ, quốc tế sẽ thừa nhận đảo Kim Cương thuộc về quyền sở hữu của nước M.” Bạch Dạ Hàn thản nhiên nói, “Điều ông muốn đơn giản là giúp công chúa Delia bảo vệ đảo Kim Cương, chỉ cần bây giờ ông bỏ súng xuống, chờ đến khi mười hai giờ, đảo Kim Cương chuyển sang danh nghĩa của Sở Ninh Dực, bất cứ lúc nào ông cũng có thể lấy nó về.”
Phong Chính hơi nheo mắt. Vào lúc ông ta đang suy nghĩ cẩn thận, Bạch Dạ Hàn lại đột nhiên ra tay, nhanh chóng kiềm chế Phong Chính, đoạt lấy khẩu súng trong tay ông ta, chĩa lên đầu ông ta.
Phong Phong cả kinh, đang định tiến lên.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, một đám người cầm súng chĩa vào họ, khiến bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Bạch Dạ Hàn hơi nhếch môi: “Sở Đại, kế hoạch của anh hình như vẫn có sơ hở.”
Sở Ninh Dực vươn tay kéo hai mẹ con vào trong lòng, sau đó áp đầu của Bánh Bao Rau lên ngực Thủy An Lạc, nheo mắt nhìn Bạch Dạ Hàn cách đó không xa.
“Phong Tứ, cậu không nên tới đây.” Bạch Dạ Hàn thở dài nói.
Phong Phong khẽ nhích chân. Bạch Dạ Hàn lập tức nói: “Đừng nhúc nhích, nếu không đầu của cha cậu lập tức sẽ nở hoa. Cho dù có hận ông ta thế nào, ông ta cũng vẫn là cha cậu mà, phải không?”
Phong Phong quả nhiên dừng bước lại, “Cậu muốn sao?”
“Phong Tứ, một mạng đổi một mạng, đảo Kim Cương này cậu cũng chẳng lấy được, hiện giờ cậu giết Kiều Nhã Nguyễn, tôi sẽ tha cho cha cậu, thế nào?”
“Nằm mơ đi.” Phong Phong tức giận nói.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩn ra: “Anh có bệnh à, liên quan gì đến bà đây?”
“Không liên quan gì, chỉ là vì tôi...”
Bạch Dạ Hàn còn chưa nói xong, chiếc tivi treo tường ở giữa đột nhiên được bật lên.
“Tin tức quốc tế mới nhất, di chúc của công chúa Delia đã được công bố, quyền sở hữu của đảo Kim Cương thuộc về cá nhân, nước M không có quyền tiến hành bán đấu giá.”
Quốc vương thoáng sững người, lớn tiếng quát: “Tin tức ở đâu thế này, di chúc đã mất hiệu lực, con của cô ta không có con cho nên di chúc đã sớm mất hiệu lực.” Nói xong, ông ta liền sai tùy tùng của mình phong tỏa tin tức này.
Bởi vì một khi tin này được lan truyền, các quốc gia sẽ liên hệ với những thương nhân kia, tiện đà bảo đảm sự an toàn của bọn họ. Đến lúc đó, toàn bộ kế hoạch của ông ta đều thất bại.
“Trong di chúc của công chúa Delia có đề cập, đảo Kim Cương lấy thời gian ba mươi năm làm hạn định. Trong vòng ba mươi năm này nếu tiểu Hoàng tử con của Công chúa có thể sinh ra một đứa trẻ thì đảo Kim Cương sẽ thuộc quyền sở hữu của đứa trẻ đó, nếu không sẽ trả lại cho nước M. Căn cứ theo đó, con của tiểu Hoàng tử hiện đã có mặt ở đảo Kim Cương.”
Trên bản tin, dẫn chương trình vẫn còn đang đưa tin, cửa phòng lại được mở ra.
Kiều Nhã Nguyễn không kìm được mà lùi lại phía sau một bước, con của tiểu Hoàng tử?
Con của Phong Phong?
Con của... Phong Phong?