Lisa đã sớm sợ hãi trốn qua một bên, có điều cả người lại ngẩn ra.
Phong Phong là con trai của công chúa Delia, cũng chính là con của cô cô ta?
Cho nên, cô ta thực sự không còn hy vọng ở bên Phong Phong nữa?
Không, làm sao có thể như vậy được?
Lisa không tài nào chấp nhận được sự thật này. Dù sao, cô ta cũng yêu Phong Phong như vậy.
Lão Bá tước từ từ bước đến gần Phong Chính, nhìn ông ta quăng Phong phu nhân xuống đất như vứt một thứ phế phẩm.
Phong phu nhân ho khan kịch liệt, toàn thân bò rạp dưới đất, giống như đã mất đi toàn bộ ý chí để sống.
“Phong Chính, con đừng quên, tất cả những gì con có ngày hôm nay, đều do ba cho con.” Lão Bá tước trầm giọng.
“Cho nên, là ba giết Delia? Chính ba đã mưu đồ tất cả? Quốc vương bệ hạ, ngài cũng là một kẻ đồng lõa đúng không? Vì đảo Kim Cương này mà ngài quyết định giết chết cả em gái ruột của mình?” Phong Chính siết chặt hai tay, nhìn Quốc vương chằm chằm.
Quốc vương hơi nheo mắt lại, dường như chẳng hề thấy là mình đã làm sai.
“Đảo Kim Cương này vốn thuộc về ta, Delia nói gì đi chăng nữa cũng chỉ là một đứa con gái, chẳng qua là Phụ hoàng chiều chuộng nó mà thôi.”
Thủy An Lạc thấp giọng hừ một tiếng, vô tình nhất chính là nhà đế vương, người đàn ông này chính là ví dụ tốt nhất cho sự vô tình ấy.
Kiều Nhã Nguyễn cũng thầm chửi một tiếng má nó, lão ta sao có thể thốt ra câu này được nhỉ. Nếu như ông ta cần mặt mũi thì năm đó sẽ không giết chính em gái ruột của mình, giờ cũng sẽ không nghĩ đến chuyện giết bọn họ.
Ngai vàng đã mài sạch nhân tính của ông ta rồi.
Phong Phong dường như không định nói gì nữa, bởi vì đây không phải chuyện anh cần xử lý, cái anh muốn là khiến Mạch Kỳ Nhĩ tự khai ra chuyện giết công chúa Delia, sau đó, tiếp theo là việc mà ba anh phải làm.
Còn anh, chỉ cần xem kịch vui là được.
Bạch Dạ Hàn vẫn đang quan sát từng người một. Anh ta đang suy đoán xem tiếp đó Sở Ninh Dực sẽ làm gì, và kế hoạch của anh ta rốt cuộc đã thất bại ở đâu?
Phong Chính đứng thẳng người, nhưng cơ thể căng cứng rõ ràng thể hiện tâm trạng của ông ta lúc này. Phong phu nhân đã phát điên, giờ đang ghé vào bên chân ông ta cười ha hả.
Phong Phong dẫn Kiều Nhã Nguyễn đi đến bên cạnh Sở Ninh Dực ngồi xuống, không nhìn về phía bên kia nữa.
Thủy An Lạc ném cho Kiều Nhã Nguyễn một cái bánh, thản nhiên nói, “Ăn đi, không có diễn xuất bùng nổ của Phong gia nhà mày thì cái bánh này vẫn còn ngon lắm.”
Phong Phong giơ chân ra, Thủy An Lạc tránh thoát, “Đùa à, anh Sở đá tôi thì thôi đi, còn để cho anh đạp được chắc?”
Sở Ninh Dực nhướng mày, tâm trạng vô cùng tốt, tiện đường đạp Phong Phong một cước. Vợ anh mà thằng ranh này dám động chân đến à?
Trong lúc bốn người đang trêu đùa nhau mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Đoàng đoàng...
Tiếng súng đột nhiên vang lên, thân thể Bánh Bao Rau run bắn lên một cái, oa một tiếng khóc toáng lên, cậu bé bị giật mình.
Thủy An Lạc vội vàng bỏ bánh xuống, vươn tay đón lấy Bánh Bao Rau, sau đó đứng dậy ôm cậu bé nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không sao, không sao đâu, bên ngoài đang đốt pháo thôi, có mẹ ở đây rồi, con đừng khóc.” Thủy An Lạc vừa thấp giọng dỗ dành, vừa ôm cậu bé đi tới đi lui.
Bánh Bao Rau khóc tu tu, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy áo Thủy An Lạc, dọa chết nhóc rồi.
Phong Phong cúi đầu, theo bản năng siết chặt lấy tay Kiều Nhã Nguyễn, lại không quay đầu lại nhìn.
Sở Ninh Dực ngẩng đầu lên, trên mặt đầy vẻ bực bội, không thấy con trai anh bị dọa cho giật mình rồi à?
Cách đó không xa, lão Bá tước ôm bụng mình quỳ trên mặt đất, máu tươi chảy ra từ giữa những kẽ tay của ông ta, đỏ cả sàn nhà.