Giọng của Phong Phong rất lớn, tiếng vang qua một lúc lâu vẫn không hề tiêu tan.
Thủy An Lạc bị giật mình mà đánh rơi cả bánh mì xuống đất.
Anh ta đã dùng hết cả sức lực rồi đúng không?
Người đáng thương nhất chính là Phong Chính.
Tiếng quát tức giận này thật sự có thể nói là vả vào mặt Phong Chính, đây cũng là bức tranh khắc họa cả cuộc đời ông ta.
“Người đàn bà này không phải mẹ tôi. Ông có biết mẹ tôi là ai không? Ông không biết, cả đời này ông cũng không biết, bởi vì trong lòng ông chỉ có tiền của ông, quyền lực của ông, chính bản thân ông. Ông nói yêu thương gì đó, chung quy cũng chỉ là yêu chính bản thân ông mà thôi, đến tận giờ, ông có còn nhớ người phụ nữ tên là Delia kia nữa không?” Phong Phong bước từng bước về phía Phong Chính, không cho ông ta có bất cứ cơ hội phản bác nào, “Tôi nói cho ông hay, ông không nhớ. Ông không chỉ không nhớ. Thậm chí ông còn giúp đỡ người khác giành hết mọi thứ của bà ấy. Nếu đây cái mà ông gọi là yêu, thì nó thật dơ bẩn đến mức khiến người ta thấy buồn nôn.”
Khi Phong Chính nghe thấy cái tên Delia đã sững người lại, để mặc cho Phong Phong tức giận mắng.
Phong Phong nhìn ông ta, tiện đà chỉ vào người đàn bà đang ngồi dưới đất, “Biết bà ta là ai không? Biết công chúa Delia đã chết như thế nào không? Biết trước khi lâm chung công chúa Delia đã sinh ra một đứa bé không? Biết đứa bé kia hiện giờ đang ở đâu không?”
Từng câu hỏi của Phong Phong dồn dập ập vào mặt Phong Chính, cuối cùng bật cười: “Ông không biết, ông lúc nào cũng chìm đắm trong thế giới của mình. Ông chẳng là gì cả, đến cả súc sinh cũng không bằng.”
“Bốp...”
Một cái tát vang dội chấm dứt sự gào thét của anh.
Cái bánh mì của Thủy An Lạc còn chưa kịp cầm lên đã tiếp tục lăn xuống đất.
Ánh mắt Kiều Nhã Nguyễn lóe lên một tia sắc bén, cất bước định tiến lên, lại bị Phong Phong kéo lại.
Gương mặt anh đau rát. Anh liếm bên trong gò má đầy mùi máu tanh của mình.
“Sao hả, lại muốn dùng sự thâm tình của ông để nói với mọi người, người ông yêu thực chất là công chúa Delia? Đáng tiếc, bà ấy đã mất rồi đúng không?” Giọng nói của Phong Phong càng trở nên lạnh lẽo hơn, ngay cả nụ cười cũng trở nên châm chọc.
Bàn tay của Phong Chính run rẩy giữa không trung.
“Đứa bé nào?” Phong Chính nói, giọng nói đã có chút rời rạc nhưng ông ta vẫn cố khắc chế lại.
“Một đứa bé sớm không nên tồn tại. Đáng tiếc, nó vẫn còn giá trị lợi dụng, cho nên nó vẫn sống.” Phong Phong nói, quay đầu lại nhìn Quốc vương, “Thật là đáng tiếc, Bá tước cùng hội cùng thuyền với ông, lại đi lừa ông.”
Quốc vương kinh hãi, khó tin mà nhìn Phong Phong, lại nhìn Bá tước đang ngồi bên kia.
Từ đầu đến cuối vẻ mặt của lão Bá tước vẫn bình thản, giống như tất cả mọi chuyện không hề liên quan gì đến ông ta.
Nhưng Quốc vương lại có thể đoán ra được: “Cậu là... con của Delia?”
“Tiếc thật, tôi vẫn sống.” Phong Phong gằn từng chữ nói.
“Không, không thể nào, cậu là con của mẹ cậu, chuyện này không có khả năng.” Quốc vương vẫn không muốn tin.
Thủy An Lạc quyết định không ăn bánh mì nữa, chỉ sợ lát nữa lại bị rớt xuống đất tiếp thì đúng là quá xui xẻo.
Quốc vương nói xong liền nhìn Phong phu nhân đang ngồi sõng soài dưới đất, “Năm đó không phải cô đã mang thai đứa con của Phong Chính hay sao? Cậu ta không phải con của cô à?”
Phong phu nhân ngồi dưới đất, bàn tay túa máu, mái tóc vốn được chải chuốt tỉ mỉ giờ phút này đã rối tung xõa trên vai, giống như một kẻ điên. Có lẽ, bà ta đã thật sự phát điên rồi.
Vào lúc Quốc vương đang chờ câu trả lời, bà ta đột nhiên đứng dậy.