Dù sao trên đất cũng toàn là mảnh ly vỡ.
Phong Phong cũng đâu phải người dễ chọc, cho nên Phong phu nhân đã xui xẻo chọc giận anh ta.
Tay của Phong phu nhân vừa đặt trên mảnh thủy tinh, lúc này đã thấy đau rát. Nếu là trước kia, bà ta chắc đã bắt đầu gào thét, nhưng hôm nay, bà ta không dám.
“Mẹ tôi? Người sinh ra tôi, nuôi nấng tôi?” Phong Phong cười nhạt, cúi đầu nhìn người đàn bà chật vật ngồi dưới đất, “Người sinh ra tôi không phải là bà, người nuôi dưỡng tôi lại càng không phải bà.” Phong Phong nói, ngồi xuống vươn tay túm lấy áo bà ta, “Bà thực sự coi tôi là kẻ ngốc à? Thực sự tưởng chuyện mình làm không ai hay biết sao? Hay là bà nghĩ trên đời này không có nhân quả báo ứng?”
Từng câu từng chữ của Phong Phong như châu như ngọc.
Phong phu nhân càng run rẩy hơn, ngay cả nước mắt cũng không cầm nổi.
“Phong Phong...” Phong Chính đột nhiên vươn tay, túm lấy cánh tay anh, sau đó tăng thêm lực đạo.
Phong Phong đứng dậy gạt tay ông ta ra, đồng thời cũng thả Phong phu nhân xuống.
“Bà ấy là mẹ con, cho dù bà ấy có làm gì sai, con cũng không nên đối xử với bà ấy như thế.” Phong Chính nhíu mày nói.
“Aiz, cứ tưởng là một kẻ si tình, ngẫm lại cũng chỉ là một kẻ ngốc mà thôi.” Thủy An Lạc tiếp tục ngồi một bên dỏng tai nghe sau đó thêm bình luận.
Kiều Nhã Nguyễn từ đầu đến cuối vẫn đứng bên cạnh Phong Phong, đề phòng lát nữa anh không khống chế được
Nhưng không thể không nói, người cha ruột này của Phong Phong đúng là một kẻ ngốc không hơn không kém.
Đến tận lúc này vẫn còn muốn che chở cho người đàn bà kia.
Phong phu nhân thấy Phong Chính nói đỡ cho mình, vội vàng ôm lấy chân ông ta, “Ông xã, ông xem con của ông kìa, tôi chỉ bắt nó không cưới con hồ ly tinh kia thôi, sao nó có thể đối xử với tôi như vậy, tôi là mẹ của nó cơ mà.”
“Đã thấy nhiều kẻ mặt dày rồi nhưng chưa từng thấy ai mặt dày đến như vậy. Trường Thành năm đó nếu dùng da mặt của bà để xây thì chắc Mạnh Khương nữ cũng không khóc đổ nổi đâu.” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng nói, vô cùng bội phục người đàn bà này, lời nói không chút liêm sỉ như vậy mà cũng thốt ra được.
Thủy An Lạc cười phá lên, tiếp tục bị Sở Ninh Dực đá cho một phát. Cô vội vàng nín thin thít, không nói nữa là được chứ gì.
“Hồ ly tinh, mày nói gì hả?” Phong phu nhân đột nhiên kêu toáng lên đầy phẫn nộ.
“Phong Phong, có việc gì thì chờ sau khi chuyện này chấm dứt rồi nói. Chúng ta đang thảo luận về cậu Sở và đảo kim cương kia mà.” Phong Chính nhíu mày nói.
“Không vội, tôi không vội đâu.” Sở Ninh Dực nhàn nhã nói, nhìn cậu con trai đang ngủ trong lòng mình. Thế này mà vẫn ngủ được, con trai anh đúng là thiên tài không phải sao?
Chân mày Phong Chính càng nhíu chặt hơn.
Lão Bá tước từ đầu đến cuối vẫn ngồi đó, không nói lời nào.
Phong Phong ngẩng đầu nhìn cha mình, có điều ánh mắt vô cùng khinh thường. Anh chưa từng coi Phong Chính là cha của mình, hôm qua cũng thế, hôm nay cũng vậy.
“Phong Chính, ông không biết đúng không, trong chuyện này, người đáng buồn nhất chính là ông.” Phong Phong nói, giọng điệu đầy mỉa mai.
“Phong Phong, ầm ĩ đủ chưa?” Lão Bá tước cuối cùng cũng mở miệng.
“Lên tiếng rồi à? Sợ tôi nói ra sao?” Phong Phong quay lại, giận dữ trừng mắt nhìn lão Bá tước, giống như anh vẫn đang chờ ông ta mở miệng.
Hai tay Phong Chính vẫn siết chặt, rõ ràng đang đè nén tâm trạng phẫn nộ của mình.
“Phong Phong, con làm loạn như vậy đã đủ chưa?” Dường như bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể nổi điên.
“Thật đáng buồn, người phụ nữ của mình bị người ta hại chết, còn nhận giặc làm vợ. Người đáng thương nhất trên đời này chính là ông.” Phong Phong đột nhiên lớn tiếng quát lên, không hề báo trước, chỉ một câu nói như vả thẳng vào mặt Phong Chính.