Điện thoại bàn một lần nữa vang lên, Bánh Bao Rau ôm gối chớp mắt nhìn, nửa ngày sau mới chậm rãi cầm lên.
“Bánh Bao Rau.” Sở Ninh Dực nhíu mày mở miệng hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Cái miệng nhỏ của Bánh Bao Rau hơi bĩu ra, nước mắt rơi lã chã, “Hu hu... bụng của Bánh Bao Rau bị đau.”
Sở Ninh Dực lần đầu tiên nghe thấy con trai út khóc thê thảm như vậy, hơi sững ra rồi vội nói: “Bà nội đâu con?”
“Hu hu...”
Bánh Bao Rau quá hướng nội, có chuyện gì chỉ biết nói với mẹ, cho nên cho dù khó chịu, việc đầu tiên nhóc nghĩ đến cũng là gọi điện thoại cho mẹ nhóc.
Sở Ninh Dực vươn tay với lấy điện thoại của mình, gọi cho mẹ mình, còn phải an ủi Bánh Bao Rau.
“Đàn ông con trai không được khóc.” Sở Ninh Dực nhíu mày nói, nhưng cũng thấy xót con trai.
Nước mắt của Bánh Bao Rau vẫn rơi lã chã, tiếng khóc lại ngày càng nhỏ.
“Mẹ, Bánh Bao Rau ở dưới lầu, đang đau bụng, mẹ mau xuống xem xem.”
Sở Ninh Dực còn chưa nói hết lời, Hà Tiêu Nhiên đã vội vàng bật dậy chạy xuống. Cháu trai căn bản không hề gọi bà.
Lúc Hà Tiêu Nhiên đi xuống Bánh Bao Rau đã ngã lăn ra đất. Hà Tiêu Nhiên vội vàng bước qua bế cậu bé lên. Trong tay Bánh Bao Rau vẫn còn cầm điện thoại, liên mồm gọi mẹ.
“Con và Lạc Lạc xong việc thì nhanh chóng trở về một chuyến. Mẹ và ba đưa thằng bé đến viện trước đã.” Hà Tiêu Nhiên nói. Lúc này, Sở Mặc Bạch đã đi ra ngoài lấy xe.
Sở Ninh Dực nhìn chiếc di động trong tay vẫn chưa tắt, giọng nói khe khẽ của con trai nhỏ vẫn còn vang lên bên tai.
Nói không đau lòng là không thể nào, dù sao cũng là con ruột của mình.
Nhưng lần đầu tiên anh thấy lo lắng cho tính cách này của con trai. Trong nhà bao nhiêu người như vậy mà nó lại chịu đựng không nói với ai hết, một mình chạy xuống dưới lầu gọi điện thoại.
Trong tiềm thức chuyện này nói cho anh biết, Bánh Bao Rau không tin tưởng bất cứ ai hết. Ngoại trừ mẹ, thằng bé không tin một ai, bao gồm cả anh nó, em gái nó, ông bà, hay thậm chí là cả... anh.
Nếu không vừa nãy thằng bé không vội vàng dập điện thoại như vậy, phải chờ đến khi anh gọi lại mới chịu nói ra nguyên nhân.
Nói trắng ra là, đây là bệnh.
Một đứa bé, sao lại mắc bệnh này.
Con anh lại không tin tưởng anh.
Sở Ninh Dực đứng bên cạnh giường một lúc lâu, lâu đến mức anh không còn rõ ràng thứ cảm giác đó trong anh là gì?
“Lạc Lạc, Lạc Lạc.” Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh giường cất tiếng gọi.
Thủy An Lạc nhíu mày mở mắt, có chút không vui: “Gì thế?”
“Bánh Bao Rau bị ốm, chúng ta phải về nước trước một chuyến.”
“Cái gì?” Thủy An Lạc bỗng nhiên ngồi bật dậy, vội vàng vén chăn xuống giường, “Sao tự dưng lại bị bệnh chứ?”
“Vẫn chưa biết là xảy ra chuyện gì, ba mẹ đã đưa nó đến bệnh viện rồi.” Sở Ninh Dực nói, gọi điện bảo thư ký giúp mình đặt vé máy bay.
Thủy An Lạc sốt ruột, “Thằng bé có khó chịu mấy cũng không chịu mở miệng, lần này nhất định là rất khó chịu.”
Sở Ninh Dực nhíu mày, dẫn Thủy An Lạc ra ngoài, “Em biết tật xấu của nó?”
“Nếu không vừa nãy sao em lại muốn anh gần gũi với con hơn chứ.” Thủy An Lạc tức đến nổ phổi nói: “Từ hồi nó mới biết nói em đã cảm thấy nó không được bình thường rồi. Nó không nói nhiều, không phải là vì nó không biết nói, mà là nó không tin tưởng người khác. Bánh Bao Đậu ngốc như vậy, con bé chẳng biết gì cả. Anh không phát hiện ra Tiểu Bảo Bối mấy lần nói chuyện với Bánh Bao Rau đều sẽ cẩn thận hơn một chút à? Anh làm cha mà còn không bằng con nó làm anh.” Thủy An Lạc nói, tiếp tục đánh lên người Sở Ninh Dực một cái.
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực lần đầu tiên bị vợ mình nói cho á khẩu không cãi lại được. Anh thực sự cho rằng, con trai út chỉ là ít nói. Dù sao thì cũng làm gì có ai tự dưng lại nghĩ con mình bị bệnh tâm thần đâu chứ.