Phong Phong nghịch điện thoại của mình, suy nghĩ một chút liền với lấy di động của George sau đó bắt đầu viết tin nhắn.
[Vợ à, tay anh đau, đau muốn chết luôn.]
Kiều Nhã Nguyễn trở lại ký túc xá, nhìn tin nhắn trên di động, khóe miệng hơi nhướng lên, cầm di động hồi đáp lại một câu.
[George, anh gửi nhầm tin nhắn à?]
Phong Phong nhận được hồi âm đang thấy rất vui vẻ, nhưng khi nhìn đến những lời này, mặt lập tức đen sì, quăng di động của Geogre trả lại cho anh ta.
Cô nàng này tuyệt đối là cố ý.
George lắc đầu nhìn về phía người đàn ông lại nằm xuống kia. Kiều Nhã Nguyễn quả nhiên là Kiều Nhã Nguyễn, có thể đem Phong Phong đàn áp ngoan ngoãn.
***
Thủy An Lạc bắt đầu cuộc thi thứ hai, vòng hai là trả lời bằng giấy.
Sở Ninh Dực cũng bắt tay vào vụ đảo kim cương.
Đảo kim cương dù sao cũng là chuyện lớn, Sở Ninh Dực gần như đã dốc hết tài lực của mình ra để cạnh tranh.
Lúc An Phong Dương biết tin, ban đầu cũng đã phản đối anh.
“Nếu như đó là một cái bẫy thì cậu đang quá mạo hiểm.” An Phong Dương trầm giọng nói.
Sở Ninh Dực nhìn địa hình đảo kim cương đang hiển thị trên laptop, “Nhưng nếu có thể giành được, sau này chúng ta sẽ có được quyền lực ở nước M này.”
“Vẫn là vì Phong Tứ à?” An Phong Dương nhíu mày nói.
Sở Ninh Dực nhìn ra bên ngoài một chút, gập laptop lại, sau đó mở cửa xuống xe, “Những vụ làm ăn kiếm ra tiền, đều sẽ gặp nguy hiểm.”
An Phong Dương dừng lại một chút, sau đó nói: “Sở Lăng Phong muốn gặp cậu.”
“Tạm thời chưa có thời gian, đợi tôi về tôi sẽ đích thân tới xin lỗi.” Sở Ninh Dực nói, nhìn người bước từ bên trong ra, “Lạc Lạc ra rồi, cứ thế đã nhé.”
An Phong Dương bất đắc dĩ nhìn điện thoại đã bị cúp. Vậy là, thời gian này anh vẫn phải ứng phó với người của Sở gia kia sao?
Thủy An Lạc vừa xuống tới nơi liền nhào vào lòng Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực vươn tay ôm eo cô, nhíu mày mở miệng hỏi: “Làm sao thế?”
“Thèm ngủ.” Thủy An Lạc buồn bực nói, “Vừa nãy ở trong em sắp ngủ gật luôn.”
“Được rồi.” Sở Ninh Dực thấp giọng cười, mở cửa đỡ cô vào xe.
“Sở tổng, An, chờ một chút, điện thoại của cô này.” Janis đuổi theo, vươn tay đưa điện thoại di động cho Thủy An Lạc, “An, cô để quên trong trường thi.”
Thủy An Lạc quay đầu nhìn lại, đưa tay nhận lấy, “Cảm ơn anh nhé.”
“Hôm nay tinh thần của cô có chút tệ.” Janis ân cần nói.
“Không sao đâu, chỉ tại mệt mỏi quá thôi.” Thủy An Lạc đáp lại bằng một nụ cười, thế nhưng vẫn không che lấp được sự mệt mỏi của bản thân.
Sở Ninh Dực ôm vai Thủy An Lạc, nói lời tạm biệt với Janis xong liền dẫn cô đi.
Janis từ đầu đến cuối vẫn đứng ở trên bậc thang, cho đến khi chiếc xe đã đi xa vẫn không hề nhúc nhích.
Thủy An Lạc nằm ngủ ở ghế sau, di động bị ném xuống sàn.
Sở Ninh Dực hạ tốc độ xe, chỉnh điều hòa trong xe cao lên. Thủy An Lạc vì cuộc thi hôm nay đã mất ngủ cả đêm, chỉ để tìm ra đáp án giả nhất.
Sở Ninh Dực đưa Thủy An Lạc về nhà, vừa đặt người xuống, di động trong tay anh đã vang lên. Sở Ninh Dực thấy số từ nhà gọi đến liền bắt máy.
“Mẹ...”
Sở Ninh Dực nhướng mày, là Bánh Bao Rau nhà anh.
“Mẹ con ngủ rồi.”
“Ba...”
Sở Ninh Dực nhìn điện thoại đã cúp. Nhóc con này, thèm ăn đòn hả, hơn nữa lúc này ở Trung Quốc đang là nửa đêm đúng không.
Sở Ninh Dực nhanh chóng gọi lại.
Bánh Bao Rau lúc này đang một mình ôm lấy gối đầu ngồi giữa phòng khách, có điều khuôn mặt nhỏ xíu đã tái nhợt, hình như có chút đau đớn.