Sở Ninh Dực phủ tay lên mắt của cô rồi trầm giọng nói: “Lo việc ngủ của em đi.”
Thủy An Lạc bĩu môi không nói nữa, thay vào đó là ngoan ngoãn dựa vào lòng Sở Ninh Dực tiếp tục nghỉ ngơi.
Dãy núi Châu cứ mưa mãi cho đến tận tờ mờ sáng ngày hôm sau. Kiều Nhã Nguyễn chẳng biết cô đã đi theo những gã đàn ông này bao lâu. Cô chỉ biết càng đi thì khung cảnh càng trở nên hẻo lánh. Không biết Sư Hạ Dương xử lý xong chuyện bên kia có phát hiện cô biến mất hay không.
“Chờ một chút! Tôi muốn giải quyết nhu cầu cá nhân!” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói.
Gã cầm đầu cau mày, nói: “Cô Kiều, đừng lãng phí thời gian nữa!”
“Nếu lão Bá tước biết người phụ nữ của cháu trai ông ta bị thằng đàn ông khác nhìn thì không biết sẽ như thế nào nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn hờ hững nói rồi đưa tay cởi thắt lưng của mình.
Gã đàn ông kia nheo mắt lại.
Soạt...
Cái khóa thứ nhất bị kéo ra.
“Vậy cô nhanh lên một chút!” Gã cầm đầu vội vàng xoay mặt đi, mặc dù gã không biết rõ ràng về ân oán của mấy người này, thế nhưng có một số việc bọn họ vẫn hiểu rõ ràng.
Kiều Nhã Nguyễn thấy đám người kia đưa lưng về phía mình thì từ từ lui lại: “Đừng có nhìn đấy nhé, nếu không thì các người chẳng những không lấy được tiền mà có khi đôi mắt cũng chẳng giữ được đâu đó.” Kiều Nhã Nguyễn vừa nói vừa cột lại thắt lưng của mình, sau đó nhanh chóng xoay người chạy đi.
“Đại ca! Cô ta chạy rồi!” Một người lớn tiếng hét lên.
Nhưng mà gã cầm đầu kia dường như không quá kinh ngạc.
“Đuổi theo!” Việc Kiều Nhã Nguyễn chạy trốn gã ta chẳng thèm để trong mắt chút nào.
Kiều Nhã Nguyễn chạy ngược trở lại, chắc chắn Sư Hạ Dương sẽ không bỏ cô lại một mình mà rời đi, vậy nên nếu quay trở lại là có thể tìm được bọn họ rồi.
Đằng sau là tiếng bước chân dồn dập của đám người áo đen đang đuổi theo, Kiều Nhã Nguyễn cố nhịn xuống cảm giác đói bụng cùng đau đớn ở cổ chân mà chạy thật nhanh.
“Ông ơi, chim lại bay kìa!”
Một giọng nói non nớt cất lên, cùng với đó là tiếng Kiều Nhã Nguyễn bị ngã xuống đất.
Kiều Nhã Nguyễn quỳ trên mặt đất, đầu gối đau rát.
“Cánh rừng này không phải là nơi ai cũng có thể đi ra được, chúng ta phải đi thôi.” Thanh âm già nua cũng đồng thời vang lên, hơn nữa thanh âm đó càng ngày càng xa.
“Tát Phổ Man! Tát Phổ Man!” Kiều Nhã Nguyễn cố nén cảm giác đau đớn. Cô không để ý đến lòng bàn tay dính bẩn nhầy nhụa mà cố gắng bò dậy nhìn quanh bốn phía, cô hét lên: “Tát Phổ Man! Là ông sao?”
Thanh âm của Kiều Nhã Nguyễn rất lớn, tiếng bước chân xung quanh cô cũng ngày càng xa dần.
Đám người kia không đuổi theo cô, bọn họ đã không còn phía sau lưng cô nữa rồi.
Thanh âm của đứa bé kia cũng không thấy đâu nữa.
Thanh âm của Tát Phổ Man đã hoàn toàn biến mất trong cánh rừng này.
“Tát Phổ Man! Tiểu Bất Điểm, Tiểu Bất Điểm!!!” Kiều Nhã Nguyễn lớn tiếng gọi, thế nhưng cho dù gọi lớn đến đâu thì vẫn không có bất kỳ ai nghe thấy mà đuổi theo đến đây.
Sự bất an trong lòng Kiều Nhã Nguyễn ngày càng trở nên dày đặc.
Cánh rừng này không phải là nơi bất cứ ai cũng có thể đi ra.
Không phải là nơi mà bất cứ ai có thể đi ra.
Cô đã đi vào một cánh rừng không có đường ra, cho nên những người đó cũng không thể đuổi theo sao?
Kiều Nhã Nguyễn lui về sau một bước. Cô cúi đầu nhìn hai lòng bàn tay nhuốm đầy máu và bùn đất bẩn thỉu, có lẽ nó đau rát hoặc có lẽ đã chẳng còn cảm giác được sư đau đớn nữa rồi.
“Kiều Nhã Nguyễn! Tiểu Bất Điểm đã mất rồi, mày còn ảo tưởng gì nữa đây?” Kiều Nhã Nguyễn tự giễu nói, đó là âm thanh chỉ có mỗi mình cô nghe được, có lẽ đây cũng chỉ là âm thanh trong ký ức của cô mà thôi.
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn bầu trời, không thấy được mặt trời nên cô chẳng tìm được phương hướng.
Mà nếu muốn đi ra ngoài thì nhất định phải tìm một phương hướng cụ thể mới được.
“Phong Phong! Tên chết tiệt nhà anh lại hại ông đây lần nữa rồi!” Kiều Nhã Nguyễn nghiếng răng nghiến lợi nói rồi dựa vào một thân cây ngồi xuống, cô cần nghỉ ngơi lấy lại sức.