Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu nhìn đèn laser trong tay mình.
“Tôi biết, Sư Hạ Dương sẽ không làm kẻ đào ngũ.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi không nhịn được mà thở dài, vậy nên cô vẫn phải quay lại nơi đó, sau đấy cùng bọn họ sóng vai tác chiến.
Ác Lang kia thấy sợ hãi, hắn sợ hãi ánh sáng đỏ ấy vì đó chính là ký hiệu của Sở Ninh Dực.
Vậy nên khả năng chiến đấu của Ác Lang lúc này đã giảm xuống rõ rệt.
“Yêu nghiệt!” Kiều Nhã Nguyễn nghiến răng mắng một tiếng sau đó liền cất bước chạy lại, cái cô muốn phát ra cùng lắm cũng chỉ là một tín hiệu mà thôi.
Kiều Nhã Nguyễn vừa nhấc chân lên thì lỗ tai khẽ giật một chút, sau đó cô từ từ dừng bước.
“Là ai? Đi ra!!!” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói.
Kiều Nhã Nguyễn vừa dứt lời thì đằng sau gốc cây đại thụ có năm gã đàn ông cao lớn bước ra.
“Xem ra không hẳn là muốn mạng của tôi rồi.” Kiều Nhã Nguyễn hơi cong môi,
“Có người muốn mời cô Kiều đi một chuyến.” Gã đàn ông cầm đầu trầm giọng nói.
“Mời?” Kiều Nhã Nguyễn nghiền ngẫm cái từ này, nhưng chẳng qua là cô cảm thấy mấy người này dùng từ có chút buồn cười, nếu thật sự là mời cô thì cần gì phải tới tận chiến trường chứ.
Kiều Nhã Nguyễn nghịch cái đèn laser trong tay rồi liếc nhìn mấy gã áo đen kia.
Đám người áo đen kia đều dùng vẻ mặt đề phòng mà nhìn chằm chằm thứ trong tay cô. Thân làm lính đánh thuê, có ai mà không viết cái cô đang cầm trong tay là cái gì chứ?
Bởi vì bọn họ không thể giết cô cho nên quyết định đứng ở vị trí bị động.
“Cô Kiều, xin mời!”
Từng cơn gió thu xuyên qua ngọn cây tạo thành những âm thanh bén nhọn, âm thanh này càng lớn thì nụ cười nơi khóe miệng của Kiều Nhã Nguyễn lại càng thêm rõ ràng.
“Được, các người cậy người đông thế mạnh, tôi nhận thua.” Kiều Nhã Nguyễn quả quyết nói nhưng thật ra trong lòng đang âm thầm tính toán xem một lát nữa phải chạy trốn thế nào.
Nếu cô đi thật sự đi theo đám người này thì có thể tưởng tượng được kết quả sẽ thế nào.
***
Sân bay Los Angeles, Mỹ.
Bầu trời quang đãng, ngay cả mây trắng bay trên bầu trời cũng thật xinh đẹp.
Thủy An Lạc cùng Sở Ninh Dực xuống máy bay, đã có người chờ sẵn ở cổng.
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn điện thoại di động, trên đó đều là thông báo cuộc gọi lỡ của An Phong Dương và một tin nhắn, đại khái là anh ta cảm thấy có gọi điện cũng vô vọng cho nên mới gửi tin nhắn sang.
Thủy An Lạc còn đang định nói gì đó nhưng cô thấy Sở Ninh Dực dừng bước thì không nhịn được mà quay lại nhìn anh: “Sao thế?”
“Lão Bá tước ra tay rồi.” Sở Ninh Dực nói rồi cất di động đi, sau đó kéo Thủy An Lạc ra khỏi sân bay.
Thủy An Lạc hơi dừng lại một chút, nói: “Ra tay với Lão Phật Gia á?”
Nếu là như vậy thì liệu Sở Ninh Dực có phải quay về ngay không.
“Một mình em cũng được mà, không bằng anh...”
Sở Ninh Dực đẩy Thủy An Lạc lên xe, sau đó cũng lên theo: “Phong Tứ đi xử lý rồi, có điều chuyện này đã làm rõ được vấn đề mà trước đó chúng ta chưa rõ.”
Ví dụ như kẻ địch của bọn họ không phải chỉ có một người.
Thủy An Lạc tỏ ý nghi ngờ năng lực của Phong Phong, thế nhưng lại lấy làm kỳ lạ với lời này của Sở Ninh Dực.
“Có chuyện gì à?” Thủy An Lạc tò mò hỏi.
“Không sao cả.” Sở Ninh Dực vừa nói vừa đè đầu cô xuống bả vai của mình: “Em ngủ một lát đi, trên máy bay em có nghỉ được chút nào đâu.” Sở Ninh Dực dùng giọng điệu dỗ con gái, nói.
Hừ...
Thủy An Lạc biết, Sở Ninh Dực lại không định nói cho cô biết rồi.
“Không nói thì thôi, dù sao thì sớm muộn gì em cũng biết!” Thủy An Lạc vừa nói vừa nhắm hai mắt lại: “Chẳng qua là em cảm thấy Phong điên được lợi quá thôi. Lão Phật Gia còn chưa hành hạ anh ta đủ đâu!”
Sở Ninh Dực: “...”
Thân làm một người đàn ông, anh quyết định không phát biểu ý kiến về vấn đề này.
“Lúc nào thì anh tính đi thăm ngài Lawrence? Ngày kia là em thi rồi, không bằng ngày mai qua luôn đi.” Thủy An Lạc vừa nói vừa mở mắt ra nhìn anh.