Tiếng súng dần biến mất, Kiều Nhã Nguyễn vẫn nhìn quanh bốn phía.
Tuy nhiên giọng nói non nớt và già nua của hai người nọ đã hoàn toàn mất tăm.
“Nhã Nguyễn, cậu đang nghĩ gì thế?” Triệu Phi Phi kéo cô tránh khỏi sự tấn công của lưới đánh cá vừa ụp xuống, nổ súng bắn lên đùi gã kia.
“Cậu có nghe được tiếng người đang nói chuyện không?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nói, rõ ràng đầy vẻ kích động.
“Kiều Nhã Nguyễn, cậu bình tĩnh một chút, không có ai nói chuyện cả, chỉ có tiếng súng thôi.” Triệu Phi Phi nắm lấy bả vai của cô nói, “Kiều Nhã Nguyễn, bây giờ là lúc đánh cược cả sinh mang, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?”
Kiều Nhã Nguyễn hơi sững lại một lúc, không nghe thấy?
Bọn họ đều không hề nghe thấy?
Nhưng rõ ràng là cô đã nghe thấy giọng nói của Tát Phổ Man mà.
“Cẩn thận.” Triệu Phi Phi kéo cô lăn qua một bên, tránh thoát đợt nổ súng của đám người đang rút lui bên kia.
Kiều Nhã Nguyễn hơi nheo mắt, giương súng nã về phía một gã đang lao tới từ bên kia. Cô cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình để không bị giọng nói kia khống chế.
Tát Phổ Man đã chết, ông ta sớm đã chết rồi, sao giọng ông ta có thể xuất hiện ở đây được?
Cho nên, đó chỉ là ảo giác, tất cả đều chỉ là ảo giác mà thôi.
Khi tiếng súng hoàn toàn biến mất, Triệu Phi Phi nhìn Kiều Nhã Nguyễn ngồi dưới đất, giật giật bả vai đau nhức của mình bước qua ngồi xuống bên cạnh cô, “Rốt cuộc cậu làm sao vậy? Vừa rồi thiếu chút nữa là ngỏm rồi đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, “Tôi vừa nghe thấy một đứa bé và một ông già nói chuyện với nhau.”
Triệu Phi Phi xì một tiếng, nhìn xung quanh “Ở cái nơi thế này, trẻ con nào dám mò đến chứ. Tôi thấy có khi cậu bị ảo giác rồi đấy.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi cúi đầu, che giấu sự đau xót ở trong mắt mình.
“Có lẽ vậy.”
Triệu Phi Phi vươn tay ôm lấy bả vai Kiều Nhã Nguyễn: “Cậu đang nhớ đến nam thần của tôi đúng không, đi làm nhiệm vụ mạng cũng không cần nữa à?”
Kiều Nhã Nguyễn lườm cô bạn mình một cái, sau đó ấn bả vai cô nàng đứng dậy, “Đi, kiểm tra người bệnh một chút, kết thúc công việc.”
Triệu Phi Phi hơi bĩu môi, kéo cánh tay cô đứng dậy, “Chị đây chính người bệnh nè, xem cho chị trước đi.”
Sư Hạ Dương đi tới, ánh mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn không đúng cho lắm.
“Quay về viết bản kiểm điểm.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói.
“Rõ!” Kiều Nhã Nguyễn cúi chào nói, sau đó cùng Triệu Phi Phi đi kiểm tra thương thế của các chiến hữu.
“Chuẩn bị rút lui, hướng ba giờ, mười phút sau trực thăng sẽ cất cánh.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, tiếp tục cúi đầu nhìn đồng hồ.
“Ông nội, chim chóc yên tĩnh lại rồi.”
“Đó là bởi vì có người đang bảo vệ chúng, chúng không còn sợ nữa.”
Giọng nói từ xa xôi tiếp tục vọng đến, Kiều Nhã Nguyễn bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn mảnh rừng đen kịt kia.
“Nghe thấy chưa? Lần này cậu nghe thấy chưa?” Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên kêu lên.
Triệu Phi Phi nhíu mày, quay đầu lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Nghe thấy gì? Tối hôm cậu về cùng nam thần lao động quá sức nên chưa nghỉ ngơi được gì hả?”
“Không phải, tôi thực sự nghe thấy có người đang nói chuyện mà.” Kiều Nhã Nguyễn nói.
“Chuẩn bị rút lui.” Vào lúc Kiều Nhã Nguyễn còn định nói thêm điều gì đó, giọng nói đầy sự cảnh cáo của Sư Hạ Dương vang lên.
Kiều Nhã Nguyễn hơi hé miệng, cuối cùng vẫn không thốt ra bất cứ âm tiết nào.
Là do cô nghe nhầm sao?
Sư Hạ Dương bước tới phía sau Kiều Nhã Nguyễn, cau mày nhìn cô: “Tâm trạng của cô rất bất ổn, rốt cuộc làm sao vậy? Cô có cần tôi tìm bác sĩ tâm lý giúp không?”
“Tôi không sao, có lẽ là do gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện.” Kiều Nhã Nguyễn nói, chỉnh trang lại đồ đạc rồi ngẩng đầu nhìn Sư Hạ Dương, “Không sao đâu.”
Cô thật sự không sao cả.