Mân Hinh trợn trắng mắt, định làm gì anh không biết chắc? Trốn tránh cũng không ngăn được thú tính của anh.
“Dạo này anh uống thuốc đúng không?”
“Điều đó chỉ có thể chứng tỏ chồng em yêu em sâu đậm.” An Phong Dương tiếp tục mặt dày mày dạn nói, khiến Mân Hinh hận không thể tát cho anh một cái.
“Anh không cảm thấy bây giờ đang là lúc nước sôi lửa bỏng à?” Mân Hinh vươn tay giữ lấy mặt của anh, chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.
An Phong Dương nghiêm túc gật đầu, “Đúng rồi, cho nên chúng ta bây giờ phải tận hưởng lạc thú trước mắt đã.”
Mân Hinh không kịp ngăn cản, An Phong Dương đã tập kích chiếm hữu lấy bờ môi của cô, dùng hành động cho thấy cái gì gọi là tận hưởng lạc thú trước mắt.
***
Mùa thu ở núi Châu thật ra là mùa có nhiều côn trùng xuất hiện nhất.
Triệu Phi Phi vẫn cẩn thận chú ý xung quanh còn muốn tránh cơn mưa to. May mà rừng cây rậm rạp, mưa to có tầm tã đến thế nào thì rơi xuống dưới cũng biến thành mưa nhỏ.
“Đệch, đám người đó có bệnh à, cứ phải chọn cái chỗ người không thể đứng như thế này mà phạm tội.” Triệu Phi Phi nhỏ giọng lầm bầm.
“Được rồi, im lặng đi, không ở nơi này chẳng lẽ làm trước công chúng à?” Kiều Nhã Nguyễn nói, tiếp tục kiểm tra súng ống trong tay mình.
“Nghe nói nơi này có một loại rắn, thấy ánh sáng liền cắn người, một giây sẽ lấy mạng người ta, có thật thế không?” Triệu Phi Phi trong lúc chờ đợi thực sự buồn chán.
Động tác chỉnh lại súng ống của Kiều Nhã Nguyễn hơi khựng lại một chút. Cô đã từng nghe Thủy An Lạc kể lại,loại rắn này dựa vào cỏ Long Lân mà sinh tồn. Nhưng cô cũng đã từng ở đây một năm, lại chưa từng gặp bọn chúng lần nào.
“Có lẽ vậy, nơi này, có loài độc xà mãnh thú nào là không có.” Kiều Nhã Nguyễn cố ý dọa cô nàng.
Triệu Phi Phi run một cái, “Cậu nói coi, chị đây vẫn còn mười tám xuân xanh phơi phới, làm sao lại dại dột nghĩ đến chuyện nhập ngũ chứ? Còn nhất quyết tham gia bộ đội đặc chủng gì đó, tôi có bị bệnh không cơ chứ.”
“Cậu có bệnh, còn bệnh không nhẹ cơ.” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng cười nói, lại bị Triệu Phi Phi đánh một cái.
“Im lặng.” Trong tai nghe truyền đến giọng của Sư Hạ Dương.
Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên liếc mắt nhìn Triệu Phi Phi, Triệu Phi Phi vội vàng câm miệng, không dám lên tiếng nữa.
Kiều Nhã Nguyễn đang cười cô, bên tai truyền đến tín hiệu đặc biệt, đó là tín hiệu từ đài chỉ huy.
Kiều Nhã Nguyễn vươn tay giật giật tai nghe của mình, lắng nghe giọng nói truyền tới từ bên trong.
“Nhã Nguyễn, nhớ kỹ mỗi câu tôi nói sau đây, lúc nhiệm vụ kết thúc, chú ý hành động của mỗi người bọn họ, nhớ kỹ không được rời xa Hạ Dương.”
Kiều Nhã Nguyễn hơi dừng lại một chút, nhìn mười mấy người đang mai phục xung quanh, cũng không hiểu đây là ý gì, nhưng chờ đến khi cô thực sự định hỏi, bên kia đã đóng tín hiệu.
“Đang nghe gì thế? Đâu có tín hiệu?” Triệu Phi Phi thấy hình như cô đang nghe gì đó, cũng không nhịn được chăm chú nghe, nhưng căn bản không hề nghe thấy ai nói gì cả.
Cách đó không xa, dần xuất hiện bóng người, hình như là hai nhóm người.
Triệu Phi Phi hơi nheo mắt, nhìn Kiều Nhã Nguyễn dùng ánh mắt ra hiệu.
“Hành động.”
Sư Hạ Dương đột nhiên nói, mười hai người lập tức dùng hình thức bao vây từ từ đi về phía đám người đang làm giao dịch bên kia.
Kiều Nhã Nguyễn và Triệu Phi Phi còn có một một nhóm chiến hữu nữa. Bọn họ là nhóm nhỏ bọc hậu cho nên không cần xông lên phía trước đầu tiên.
Kiều Nhã Nguyễn vẫn nhớ lời Thủy Mặc Vân nói, quan sát những người đang có mặt ở đây, quan sát cái gì?
Tiếng súng vang lên, ba bên liền chiến đấu kịch liệt trong màn đêm, e là không ai biết được người mình đánh là quân ta hay là quân địch.
Chim chóc trong rừng bay tán loạn, khiến khu rừng đang yên tĩnh trở nên hỗn loạn.
“Ông nội, chim chóc làm sao vậy?” Trong rừng, đột nhiên vang lên giọng nói non nớt của một cô bé, mặc dù nhỏ, lại rất rõ ràng.
“Chim đang chạy trốn.” Giọng nói kèm theo từng tiếng ho khan của một ông già vang lên.
Kiều Nhã Nguyễn nghe đến giọng nói quen thuộc kia liền run rẩy, bỗng ngẩng phắt đầu lên.
Tát Phổ Man, Tát Phổ Man, đó là giọng của Tát Phổ Man.