Phong Phong hơi đổi sắc, Thủy An Lạc cũng ngồi thẳng dậy: “Chẳng phải đang nghỉ phép sao? Nhiệm vụ gì mà mày phải đi? Chẳng lẽ quân đội hết người rồi à?”
“Phi Phi không nói, tao nghĩ nếu đã bảo tao đi thì ắt hẳn là có lý do.” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi cúi đầu nhìn đồng hồ: “Em đưa anh về trước, sau đó sẽ đưa Niệm Niệm về.”
Sắc mặt của Phong Phong có chút khó coi. Bà xã chỉ vừa mới về, quan hệ giữa hai bọn họ mới hòa hoãn một chút mà sao đã phải đi tiếp rồi?
Anh ta muốn nói, cái tên Sư Hạ Dương kia chắc chắn cố ý! Nhưng mà nghĩ đến việc Niệm Niệm đang ở đây, Phong Phong cũng không nói ra khỏi miệng.
Mấu chốt là bây giờ anh ta không thể có ý kiến phản đối Kiều Nhã Nguyễn được, nếu không thì chắc chắn cô sẽ bỏ anh ta lại mà phất tay áo ra đi.
“Tay anh bất tiện, hay để tôi bảo thím Vu qua chăm sóc anh vài ngày nhé.”
“Thôi xin, nhà cô còn có ba đứa nhỏ đấy!” Phong Phong xin miễn cho kẻ bất tài.
“Hừ, anh tưởng tôi hào phóng như vậy thật chắc? Mấy ngày nữa tôi với anh Sở phải đi Mỹ, ba đứa tiểu yêu kia sẽ đưa đến nhà nội, bên đó nhiều người lắm.” Thủy An Lạc thản nhiên nói: “Chê hả, thế thì thôi.”
“Khoan đã, thím Vu nấu cơm cũng không tệ.” Phong Phong vội nói.
Thủy An Lạc sờ sờ cằm nhìn đám người họ rời đi. Cô luôn cảm thấy thím Vu có chuyện gì đó cho nên mới để ý đến Phong Phong như vậy, thế nên cứ để bà ấy qua chỗ Phong Phong một thời gian cũng được.
Trên đường về, Phong Phong không nói một lời, tâm tình của Tiểu Sư Niệm cũng không tốt, chủ yếu là do hôm nay bé con bị giật mình.
Kiều Nhã Nguyễn cau mày lái xe, cô hơi hạ cửa kính xe xuống để không khí được lưu thông.
Tiểu Sư Niệm rầu rĩ không vui dựa vào lưng hế ngồi: “Có phải Mẹ Xinh Đẹp lại phải đi làm nhiệm vụ với ba con không?”
Kiều Nhã Nguyễn đáp lại một tiếng.
Tiểu Sư Niệm thở dài: “Mẹ Xinh Đẹp cho con ở với Ba Đẹp Trai đi, con có thể chăm sóc cho Ba Đẹp Trai mà. Mẹ Xinh Đẹp với ba cũng không cần lo lắng cho con.”
“Ừ, lúc trước Niệm Niệm cũng ở với anh rồi mà, lần này cứ ở lại đi! Cũng tiện việc đưa con bé đi quay phim.” Rốt cuộc Phong Phong cũng lên tiếng, coi như thầm chấp nhận việc Kiều Nhã Nguyễn phải rời đi làm nhiệm vụ.
“Chắc chắn Thủy An Kiều kia vẫn chưa từ bỏ ý đồ đâu, mặc kệ có thế nào anh cũng phải bảo vệ Niệm Niệm thật tốt đấy.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói.
“Mẹ Xinh Đẹp, Niệm Niệm biết bảo vệ chính mình và bảo vệ Ba Đẹp Trai mà.” Tiểu Sư Niệm giọng giòn tan, cam đoan.
Kiều Nhã Nguyễn hơi cong khóe môi, cô nhìn Tiểu Sư Niệm qua kính chiếu hậu.
Nếu như đứa bé kia còn sống, có lẽ...
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ tới chuyện đó, cơ thể của cô khẽ run lên, rồi lại lập tức bình tĩnh nghiêm túc lái xe.
Phong Phong hơi híp mắt lại quan sát động tác của cô, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm.
Rốt cuộc, cô đang giấu giếm điều gì đây?
Xe lái về biệt thự, thế nhưng chỗ đỗ xe lại có một chiếc xe đỗ sẵn ở đó, Kiều Nhã Nguyễn nhìn nhìn rồi quay về phía Phong Phong: “Hình như có người tới tìm anh kìa.”
Phong Phong ngẩng đầu lên thì thấy được một ông lão đang đứng ở cửa chờ anh ta.
“Em chờ trong xe một chút.” Phong Phong mở cửa, sau đó mới cất bước xuống xe.
Lão Bá tước kia quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm bàn tay của anh ta.
Phong Phong dứt khoát vòng hai tay ra sau lưng mình: “Sao ông lại tới đây?”
“Tay của cháu bị làm sao thế?” Lão Bá tước nhíu mày hỏi.
“Không sao.” Phong Phong cũng không muốn nói nhiều: “Nếu ông không có việc gì thì cháu không mời ông vào nhà nữa vậy.”
“Phong Phong! Chẳng lẽ cháu cứ trơ mắt ra đó nhìn Phong gia bị hủy như vậy sao?” Lão Bá tước bực tức nói.