Vết thương ở lòng bàn tay của Phong Phong sâu đến thấy cả xương, đích thân Kiều Nhã Nguyễn xử lý cho anh ta.
Thủy An Lạc tựa vào bàn nhìn bọn họ, nói: “Này, tao cũng đâu thể làm anh ta bị thương chứ, có cần phải cẩn thận từng tí một như thế không?”
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi cũng chẳng buồn nói gì.
Thủy An Lạc nhìn lướt qua bé con đang ngồi trên ghế của mình vẫn luôn nhìn Phong Phong một cách lo lắng, sau đó xoay người nằm nhoài ra cạnh bàn: “Vậy là bây giờ vai diễn của đứa nhỏ xui xẻo kia bị cướp rồi hả? Nhưng mà Phong Ảnh đế này, hình như cái giá mà anh phải trả hơi đắt thì phải?” Thủy An Lạc vừa nói vừa ấn một cái vào lòng bàn tay của Phong Phong.
Phong Phong bị đau hít sâu một hơi, sau đó hừ một tiếng, nói: “Tôi không ngờ là con khốn Thủy An Kiều lại đê tiện như vậy, động tay động chân ngay được.”
“Ha, năm đó lúc cô ta bắt cóc tôi, tôi đã biết không có chuyện gì mà cô ta không dám làm rồi! Hồi đó chính cô ta cho nổ công ty khoa học Viễn Tường đấy, chuyện khiến biết bao nhiêu người mất mạng như vậy mà cô ta còn làm được thì có cái gì mà cô ta không dám làm nữa chứ?” Thủy An Lạc chậc lưỡi nói, sau đó vươn vai cho đỡ mỏi.
“Kéo.” Kiều Nhã Nguyễn trầm giọng nói.
Thủy An Lạc cầm cái kéo đưa cho Kiều Nhã Nguyễn, sau đó nói: “Thế cái vị Vũ Văn phu nhân kia rốt cuộc là người nào? Từ trước đến giờ chưa từng nghe qua đấy, còn nữa, sao người ta lại chịu giúp anh vậy?”
“Tôi nói này, sao cô lắm mồm thế, sao không về nhà mà chăm con đi hả?” Phong Phong cười lạnh.
“Hừ!” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Anh ta vội cái gì vậy?”
“Vội cái gì, có mà vội giấu giếm thì có.” Kiều Nhã Nguyễn nhàn nhạt nói.
“Không có mà, anh có giấu vợ cái gì đâu!” Phong Phong cuống quít nói nhưng lại động đến vết thương.
“Đừng nhúc nhích!” Kiều Nhã Nguyễn tức giận nói: “Ánh mắt của bà ta nhìn anh không giống nhìn những kẻ khác, anh nghĩ mọi người mù hết rồi chắc?”
“Ui chao, ui chao, già không bỏ trẻ nhỏ không tha à?” Thủy An Lạc chậc chậc lưỡi nói.
“Cô ơi, cái gì gọi là già không bỏ trẻ nhỏ không tha ạ?” Tiểu Sư Niệm tò mò hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn lập tức đưa chân đá Thủy An Lạc một cái, cảnh cáo cô không được nói linh tinh.
Thủy An Lạc sờ sờ chóp mũi của mình, sau đó mặt không đỏ tim không đổi nhịp mà nói láo: “Già không bỏ trẻ nhỏ không tha ý hả, ý là từ già cho đến trẻ đều thích.... phim của ba con ấy mà.”
Kiều Nhã Nguyễn âm thầm khinh bỉ trong lòng, quả nhiên là phụ nữ có kinh nghiệm làm mẹ nhiều năm.
“Gã James kia rốt cuộc là sao chứ?” Phong Phong vội dời trọng tâm câu chuyện.
Vấn đề này anh ta thà giải thích riêng với Kiều Nhã Nguyễn còn hơn.
Thủy An Lạc lắc đầu: “Không biết, nhưng mà hình như anh Sở có chút kiêng kỵ gã đó, trước đây chưa từng nghe gì về người này cả.”
“Hôm nay tôi gặp hắn rồi, tên này chắc chắn không đơn giản như vẻ bề ngoài của hắn đâu.” Phong Phong trầm giọng nói.
“Anh nhìn anh ta?” Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu lên, cô nhớ là cô có thấy Phong Phong nhìn James lúc nào đâu nhỉ.
Mà hình như chính cô cũng không chú ý cái tên đó mặt mũi trông ra sao nữa.
“Gã này ở đâu chui ra ấy, nhưng anh Sở có nói nên làm quen.” Thủy An Lạc nhún nhún vai nhìn cái tay được băng bó của Phong Phong: “Này, anh cũng không biết đau à?”
Phong Phong ngẩng đâu lên rồi lạnh lùng liếc cô một cái: “Đi mà hỏi chồng của cô ấy!”
“Mấy ngày tới không được động vào nước.” Kiều Nhã Nguyễn nhíu mày nói.
Phong Phong chậm rãi tiến tới gần rồi nhỏ giọng thủ thỉ bên tai cô: “Em giúp anh tắm nhé.”
“À, quên không nói cho anh biết, chị đây phải đi làm nhiệm vụ rồi. Mười hai giờ đêm nay xuất phát, trước tám giờ chị đây phải về quân doanh rồi nhé.” Kiều Nhã Nguyễn thu dọn vải xô rồi thản nhiên nói, cứ như thể chuyện này là một chuyện vô cùng bình thường vậy.