“Câu này, thật là do Mẹ Xinh Đẹp của cháu nói à?” George không yên tâm mở miệng hỏi lại.
Tiểu Sư Niệm gật đầu, “Niệm Niệm không nói dối đâu ạ.”
George vươn tay xoa đầu Tiểu Sư Niệm, gật đầu nói: “Chú không bảo Niệm Niệm nói dối đâu, cháu mau ăn đi.” George nói.
Nếu như lời này thật sự là do Kiều Nhã Nguyễn nói, vậy thì chuyện này bế tắc rồi.
Ba năm qua Phong Phong sống thế nào, anh ta thấy rõ nhất.
Cậu ta một lòng chờ đợi Kiều Nhã Nguyễn trở về, nhưng lại chỉ chờ được một Kiều Nhã Nguyễn muốn quên cậu ta. Thế nên chắc chắn Phong Phong không thể nào chấp nhận được chuyện này.
Khí áp dường như còn thấp hơn cả không khí bên ngoài, Tiểu Sư Niệm như biết được mình nói lời không nên nói, cho nên tâm trạng cũng rất sa sút.
“Chú, có phải cháu không nên kể cho Ba Đẹp Trai nghe câu đó không ạ?” Tiểu Sư Niệm tủi thân nói.
George nghe thấy giọng nói lí nhí ấm ức của cô bé, trái tim trong nháy mắt như tan chảy. Mấy ngày đi theo con bé, tuy lúc nào nó cũng cười tít mắt nhưng anh ta biết con bé cũng là một đứa trẻ nhạy cảm.
“Bảo bối, cháu nói không sai, không phải lỗi của cháu đâu, cho nên cháu không cần tự trách.” George vội vàng khuyên nhủ, không thể để một đứa trẻ đáng yêu như vậy khóc được.
“Sao anh lại chọc con gái tôi khóc hả?” Phong Phong vừa xuống lầu liền hung tợn mở miệng chất vấn.
George: “...”
George tỏ ra oan ức, rõ ràng là cậu chọc nó khóc đấy chứ?
“Ba Đẹp Trai.” Tiểu Sư Niệm vội vàng bỏ chiếc pizza trong tay xuống, chạy tới cầu thang, ngẩng đầu nhìn Phong Phong, mắt vẫn còn đỏ hoe.
Phong Phong nhìn mà đau lòng, cúi người bế Tiểu Sư Niệm lên, “Có phải chú ấy bắt nạt con không, ba giúp con đánh chú ấy nhé?”
“Được ạ!” Tiểu Sư Niệm nín khóc mỉm cười.
George: “...”
George chỉ biết khóc ngất trong nhà WC.
Cái tính ngả theo chiều gió của hai cha con nhà này, đúng là cùng một giuộc mà ra.
George hừ một tiếng: “Tôi đi, tôi đi, không quấy rầy cha con hai người nữa.”
Tiểu Sư Niệm cười khanh khách, vẫn ôm lấy cổ của Phong Phong.
“Niệm Niệm có muốn xem ba đóng phim không?” Phong Phong đột nhiên mở miệng hỏi.
“Muốn!” Tiểu Sư Niệm nghiêm túc gật đầu.
Phong Phong ngẩng đầu nhìn George.
George: “...”
Má nó, làm quản lý thế này quá là bị chèn ép rồi, mình tới hỏi, vô dụng, một câu nói của bé con người ta thì đi ngay lập tức.
“Đây còn chưa phải là con gái ruột của cậu đâu đấy.” George nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thực tập trước ấy mà, anh có ý kiến à?” Phong Phong thản nhiên nói.
George cười, sau đó ra ngoài đóng rầm cửa lại.
Phong Phong nhìn Tiểu Sư Niệm trong lòng, suy nghĩ muốn có một đứa con lại càng mãnh liệt hơn. Nếu năm đó Kiều Nhã Nguyễn thật sự có con, chắc cũng đã hơn hai tuổi rồi đúng không.
“Ba Đẹp Trai, ba làm sao vậy?”
“Ba không sao.” Phong Phong đưa tay lên xoa cái đầu nhỏ của cô bé, “Đi nào, Ba Đẹp Trai dẫn con đi chơi game.”
Phong phu nhân bị bắt, tạm thời vẫn chưa được thả ra. Bên phía nước M đã gửi thư đến nhưng đều bị Phong Phong trả lại. Anh quyết tâm muốn cho mẹ mình biết, năm đó là do anh mềm yếu, nhưng hiện giờ, anh không còn là quả hồng mềm kia nữa.
Kiều Nhã Nguyễn trở lại, chuyện đầu tiên là bị đưa đến Ban Kỷ luật. Phong phu nhân hiện đang bị tạm giam ở đây, nói phải chờ đương sự trở về mới có thể tuyên án.
Kiều Nhã Nguyễn không ngờ tới, sau ba năm lại gặp lại bà ta trong tình cảnh này.
Ba năm trước đây, bà ta ép cô phải quỳ xuống; Ba năm sau, bà ta trở thành tù nhân.
Kiều Nhã Nguyễn mặc quân trang, trên người vẫn còn mùi khói thuốc súng phong trần mệt mỏi.
Mấy ngày nay, Phong phu nhân bị giam ở Ban Kỷ luật, mặc dù không bị ngược đãi, nhưng tinh thần cũng đã bị ảnh hưởng. Đây là lần thứ hai bà ta bị giam giữ, lại còn do chính con trai của mình.
Xét đến cùng, cũng là bởi vì đứa con gái này.