“A, con nhớ ra rồi.” Tiểu Sư Niệm bỗng thốt lên.
Phong Phong đột nhiên thấy toàn thân căng thẳng.
“Mẹ Xinh Đẹp nói, mẹ không đồng ý người khác, không phải là vì mẹ đang chờ đợi ai đó, mà là bởi vì mẹ đang chờ bản thân mình hết hy vọng. Mẹ Xinh Đẹp sao lại phải chờ mình hết hy vọng nhỉ?” Tiểu Sư Niệm tò mò mở miệng hỏi.
Đang chờ mình hết hy vọng?
Nửa quả cà chua trong tay Phong Phong rơi thẳng xuống chân, chất lỏng tràn ra, bắn lên chân anh, mang theo cảm giác man mát nhè nhẹ.
Một câu nói, như khiến trái tim của anh tan tác.
Tiểu Sư Niệm thấy quả cà chua rơi xuống đất liền kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng nhảy xuống nhặt quả cà chua đã nát lên, nhét vào trong thùng rác.
“Ba Đẹp Trai, ba làm sao vậy?” Tiểu Sư Niệm lo lắng mở miệng hỏi.
Phong Phong nỗ lực bình ổn lại tâm trạng của mình, nhưng trước sau vẫn không thể khống chế được cơn đau tê tái đang lan tràn trong tim.
Cô ấy đang chờ bản thân hết hy vọng, đang chờ anh hoàn toàn rời khỏi thế giới của cô ấy.
Cô ấy đã hạ quyết tâm chấm dứt hoàn toàn với anh!
Anh dùng hết tất cả sự kiên trì để chờ đợi cô ấy. Anh dùng hết quyền lợi cả đời để có được năm năm chờ đợi cô ấy, thế nhưng kết quả thì sao.
Cô ấy đang quyết tâm cắt đứt quan hệ với anh!
“Niệm Niệm, Ba Đẹp Trai nhờ chú George mua cơm cho con nhé. Ba Đẹp Trai mệt quá, muốn về phòng nghỉ ngơi trước.” Phong Phong nói, bước chân lảo đảo, xoay người rời khỏi phòng bếp.
“Ba Đẹp Trai?” Tiểu Sư Niệm thấy khó hiểu, Ba Đẹp Trai làm sao vậy?
Tiểu Sư Niệm bĩu cái miệng nhỏ thu dọn qua phòng bếp một chút, rất tự giác không hề chạm vào những dụng cụ cắt gọt nguy hiểm gì đó, sau đó liền ra khỏi bếp chờ chú George đến.
Không đến một tiếng, George đã chạy tới, trong tay còn cầm theo pizza nóng hôi hổi.
Tiểu Sư Niệm chạy ra mở cửa cho anh ta, nhanh chóng kéo cửa ra: “Chú George!”
George cũng thích cô bé này, vươn tay xoa đầu bé con, “Ba Đẹp Trai của cháu đâu rồi?”
“Ba Đẹp Trai ở trên lầu, hình như Niệm Niệm nói gì sai rồi.” Tiểu Sư Niệm vừa phản ứng kịp liền tự trách ngay.
George hơi sững sờ, bị một đứa bé làm tổn thương?
Phong Phong càng ngày càng mong manh dễ vỡ.
“Không sao cả đâu, Ba Đẹp Trai của cháu là Iron Man, cứng rắn lắm. Tiểu Niệm Niệm của chúng ta làm sao có thể tổn thương cậu ấy được. Xem chú mang pizza ngon cho con này.”
“Cháu cảm ơn chú!” Tiểu Sư Niệm nói cảm ơn, theo George đến phòng khách ngồi xuống, sau đó mở hộp ra liền bắt đầu ăn.
George tò mò nhìn trên lầu, “Niệm Niệm tự ăn nhé, chú lên trên lầu xem thế nào.”
“Dạ.” Tiểu Sư Niệm ngoan ngoãn đáp lại.
George đứng dậy lên lầu, gõ cửa phòng Phong Phong một cái, “Ngày mai có một buổi casting, chín giờ sáng, cậu đừng có quên đấy.”
“Cút ra ngoài!” Phong Phong tức giận nói.
George run lên một cái, thế này là đang nổi giận thật đấy à?
Ba năm nay, cậu ta đã bao giờ nổi nóng vì công việc đâu.
Nhưng George cũng chẳng ngu gì mà đi bứt râu rồng, vậy nên anh ta nhanh chóng đi xuống lầu.
Tiểu Niệm Niệm còn đang ăn, George suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Niệm Niệm, cháu có thể kể với chú, cháu vừa mới nói gì với Ba Đẹp Trai của cháu không?”
Tiểu Sư Niệm chớp chớp đôi mắt to, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ Xinh Đẹp nói, mẹ không đón nhận chú khác, không phải là bởi vì mẹ đang chờ đợi ai, mà là bởi vì mẹ đang chờ mình hết hy vọng.”
George nghe những lời này, giật thót tim, thầm than một tiếng nguy rồi.
Quả nhiên, trên thế giới này, người có thể khiến cậu ta phát rồ, suy cho cùng cũng chỉ có một mình Kiều Nhã Nguyễn thôi.