Thủy An Lạc thấy Sở Ninh Dực dập điện thoại, hai hàng lông mày nhíu lại.
“Sao tự dưng Thủy An Kiều lại trở về?” Bốn năm trước, vì cô ta bắt cóc cô nên bị giam vào tù, sau khi ra tù liền rời khỏi thành phố A. Cô những tưởng rằng Thủy An Kiều sẽ không bao giờ xuất hiện nữa cơ.
Sở Ninh Dực đè tay lên vai Thủy An Lạc trấn an, “Không sao đâu, em không cần dọa bản thân mình sợ làm gì.”
“Em không dọa mình, em là lo cho ba đứa nhỏ kìa. Con người Thủy An Kiều anh cũng biết rồi còn gì, đầu óc cô ta không được bình thường đâu.” Thủy An Lạc trầm giọng nói.
“Được rồi, chuyện này cứ giao cho ông xã em đi, không cần phải nghĩ ngợi làm gì cho mệt.” Sở Ninh Dực nói rồi đón lấy Bánh Bao Đậu, lại cúi nhìn đầu gối của bé, lúc này đã bị đỏ lên.
“Thím Vu, mang thuốc nước ra đây cho tôi.” Sở Ninh Dực bế Bánh Bao Đậu ra sofa ngồi.
Thủy An Lạc dựa vào lan can nghĩ, con người Thủy An Kiều có thể gọi là Não Tàn luôn cũng được. Lần này trước khi trở về cô ta còn buông lời cay độc như vậy, bốn năm qua, rốt cuộc cô ta đã sống thế nào?
“Không đúng, điện thoại là cô ta gọi cho em mới phải chứ? Sao lại gọi vào số của anh được?” Lúc này Thủy An Lạc mới phản ứng lại kịp chuyện này.
Ặc...
Tay Sở Ninh Dực hơi khựng lại, nói như vậy có chút khó xử đấy.
Bao năm vậy rồi mà cô ngốc này vẫn không biết chuyện cứ số điện thoại lạ gọi vào máy cô sẽ bị chuyển vào máy anh. Thế mà giờ chỉ vì một cuộc gọi của Thủy An Kiều mà anh bị vạch trần à?
“Chắc là cô ta nhớ số điện thoại của anh.” Câu trả lời này, rất hay.
“Cũng phải, dù sao thì anh cũng là đối tượng yêu thầm của cô ta mà.” Thủy An Lạc thở dài.
Sở Ninh Dực cũng thở phào một hơi, lấy một cô vợ ngốc thật ra cũng là chuyện tốt.
Thủy An Lạc đi tới, bò ra lưng ghế nhìn Sở Ninh Dực xử lý vết thương cho Bánh Bao Đậu. Cô chỉ cảm thấy anh chuyện bé xé ra to, chân con bé cũng chỉ hơi đỏ chút thôi mà.
“Chuyện tin tức dạo này là sao thế? Tiểu Sư Niệm sao lại thành con riêng của Phong Phong rồi, là các anh cố tình tung tin có đúng không?”
“Bọn anh không tung thì người khác cũng sẽ tung, thay vì thế thì sao bọn anh không tung trước để kiếm được tiền?” Sở Ninh Dực tỏ ra đương nhiên nói.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, bọn họ là gian thương.
“Em nghĩ lần này Lão Phật Gia về sẽ liều mạng với anh đấy.” Thủy An Lạc chống cằm nói.
“Có khi cô ấy mong còn chẳng kịp ấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền đặt con gái xuống đất, sau đó cầm bản báo cáo rách tan tành lên, khóe miệng giật giật.
Cái tật xấu này của con gái anh đúng là không trị nổi, không xé tài liệu của anh thì sẽ xé báo cáo của Thủy An Lạc.
“Theo tin được biết, ba giờ chiều nay, mẹ của Phong Phong bị kiện tội vu cáo cho quân nhân, đã bị giải đi thẩm tra.”
Hiếm lắm trên Bản tin mới xuất hiện một tin gây sốc thế này.
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên liền thấy mẹ của Phong Phong đang gào thét vì bị giải đi.
“Mẹ của Phong Phong á?” Ai mà lại dám kiện cái bà già kiêu căng này chứ?
Sở Ninh Dực cũng đang xem tin tức. Tin này đúng là gây sốc thật, đặc biệt là khi mẹ của Phong Phong liên mồm gào thét bà ta là quý tộc.
Quý tộc ở thành phố A này có tác dụng gì đâu chứ.
Nhưng nếu là vấn đề quốc tế thì vẫn cần chú ý thật. Sở Ninh Dực cầm điện thoại lên gọi cho Phong Phong.
“Tin này là sao thế?” Sở Ninh Dực trầm giọng hỏi.
Lúc này Phong Phong cũng đang ngồi trên sofa xem tivi, cũng thấy cảnh mẹ mình bị giải đi.
“Không có gì, chỉ tố cáo sự thật thôi.” Nếu không phải tại mẹ anh ta quá đáng thì anh ta cũng sẽ không làm như vậy.
Sở Ninh Dực không nói gì nữa mà dập máy luôn.
“Phong Tứ tự tố cáo đấy.” Sở Ninh Dực nói xong liền quẳng điện thoại lên bàn.
Thủy An Lạc: “...”
Đấy chính là “Đại nghĩa diệt thân” trong truyền thuyết đó hả?