Lisa cầm ô đứng trước cửa, cả người run lên, anh ta biết được gì rồi?
Sao anh ta lại có thể biết được?
***
Dưới cơn mưa, không có chuyện gì làm thì đánh trẻ con.
Bánh Bao Đậu sau khi bị mẹ mình đánh ba lần thì quả nhiên liền nổi giận.
“Mẹ, mẹ thế này là đang ghen tị con đáng yêu hơn mẹ, ba chỉ yêu con nên mới đánh con chứ gì!” Bánh Bao Đậu gân cổ lên, che mông đấu lại mẹ mình.
Lúc này Tiểu Bảo Bối đang chơi ghép tranh với cô nàng thanh mai nhỏ của mình. Nghe thấy vậy, nhóc liền đặt luôn miếng ghép sai chỗ. Em gái à, ai cho em dũng khí nói ra câu này vậy hả?
Bánh Bao Rau nằm bò dưới đất xem phim hoạt hình, nghe thấy em nói vậy chỉ lạnh lùng liếc một em gái một cái đầy thâm ý, rồi lại xem phim hoạt hình của mình tiếp.
Em gái nhóc đúng là hết cứu nổi rồi.
Thủy An Lạc nheo mắt nhìn cô con gái kiêu ngạo của mình, tay vẫn còn đang cầm bản báo cáo, “Trước lúc vào nhà vệ sinh không phải mẹ đã nói con đừng có động vào báo cáo của mẹ rồi sao.”
Bánh Bao Đậu đảo đảo cặp mắt to tròn, có vẻ như đang nghĩ xem nên giải thích sao với mẹ, dù sao thì hậu quả của chuyện này cũng rất nghiêm trọng, có khi ngay cả ba cũng không thể giúp bé được.
Thủy An Lạc nhìn bản báo cáo cô mất cả chiều mới làm xong giờ lại bị hủy trong tay con nhóc oan gia này, không đánh cô không chịu nổi.
“Là vì mẹ làm chưa tốt, dù sao mẹ cũng vẫn sẽ phải làm lại thôi.” Bánh Bao Đậu nghểnh cổ lên nói.
Tiểu Bảo Bối bật ngón cái, em gái à, em đúng là vô liêm sỉ thật.
Bánh Bao Rau thì ngay đến một ánh mắt cũng lười nhìn cô em gái tinh quái của mình, thế nên lúc này nhóc vẫn đang nằm xem hoạt hình.
Thủy An Lạc bị con gái mình chọc tức nhưng vẫn phải bật cười, đang định nói gì đó, điện thoại đặt trên bàn lại vang lên, không phải là điện thoại của cô mà là điện thoại của Sở Ninh Dực.
Từ trước đến giờ, trên màn hình điện thoại của anh không bao giờ hiển thị tên cuộc gọi cả.
“Ba ơi, điện thoại của ba này.” Bánh Bao Đậu viện được cớ, vội cầm điện thoại chạy lên gác tìm ba mình.
Thủy An Lạc gọi cô nhóc một tiếng nhưng không gọi được, vì Bánh Bao Đậu đã sải cặp chăn ngắn của mình chạy biến đi rồi.
“Ai ya...” Bánh Bao Đậu vừa chạy tới cầu thang bỗng ngã một cái, tay không cẩn thận ấn vào nút nghe máy.
“Bánh Bao Đậu.” Thủy An Lạc vội vàng chạy tới bế bé con lên. Bánh Bao Đậu cũng lì, ngã đau nhưng cũng không hề khóc.
Đúng lúc Sở Ninh Dực đi từ phòng làm việc ra, đang đứng ở chỗ ngoặt cầu thang.
“Hello, lâu rồi không gặp, còn nhớ tôi không?” Trong điện thoại truyền ra một giọng nói xen lẫn cả ý cười.
Thủy An Lạc run lên, ôm lấy Bánh Bao Đậu lùi lại phía sau một bước.
“Sao không nói gì thế? Hay vì nhiều năm trôi qua quá nên ngay đến cả giọng tôi cô cũng quên luôn rồi?” Ý cười trong giọng nói kia lại càng sâu hơn, “Thủy An Lạc, tôi về rồi đây.”
Thủy An Lạc, tôi về rồi đây.
Tôi về rồi đây.
Cả người Thủy An Lạc run lên, cô ngẩng lên nhìn Sở Ninh Dực đang đứng ở khúc ngoặt, “Là cô ta?”
Thủy An Kiều, đã bốn năm rồi, cô ta vẫn trở về sao.
Cô gần như đã quên mất sự tồn tại của người này rồi.
Sở Ninh Dực đi xuống nhặt điện thoại lên, “Thế rồi sao?”
“Sở Ninh Dực, không ngờ anh thật sự lấy con nhỏ đó.” Thủy An Kiều cười ha hả.
“Thủy An Kiều, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng có trở lại thành phố A, nếu không lần này cô không thể sống mà rời khỏi đây được nữa đâu.” Sở Ninh Dực đanh giọng nói.
Bánh Bao Đậu bị dọa sợ liền vùi vào lòng Thủy An Lạc, ba thế này đáng sợ quá.
“Sở Ninh Dực, anh vẫn thích cái trò uy hiếp người ta trước như thế nhỉ.” Thủy An Kiều bật cười, “Nhưng chắc chắn anh sẽ phải hối hận, hối hận vì năm đó đã vứt bỏ tôi.”