Lúc này, cuối cùng vị Trung tá kia cũng hiểu ra.
“Mấy anh đang nói đến chuyện của Thiếu tá Kiều?”
Tiểu Sư Niệm: “...”
Phong Phong: “...”
Cái quần gì thế, lẽ nào bọn họ nói lâu như vậy là để giỡn chơi sao?
Vị Trung tá kia đứng dậy, “Tiểu Lưu, lấy thư nặc danh qua đây.” Anh ta nói xong, đón lấy túi văn kiện từ một sĩ binh đưa tới, sau đó giao cho Phong Phong, “Đây là thư nặc danh, tự anh xem đi.”
Phong Phong nhíu mày, đưa tay nhận lấy tập văn kiện, lúc mở ra, một tấm ảnh rơi ra ngoài đầu tiên.
Ảnh chụp?
Phong Phong hơi dừng lại một chút, đây là ảnh chụp ba năm trước đây đúng không.
Là ảnh chụp anh và Kiều Nhã Nguyễn đến khách sạn, vào hôm hôn lễ của Thủy An Lạc.
Phía trong vẫn còn, đều là vài tấm ảnh chụp bọn họ tương đối thân mật, phía sau là ảnh chụp Phong Phong ôm một đứa bé, mặt của đứa bé bị làm mờ, bọn họ cũng không biết là Tiểu Sư Niệm.
Mẹ anh ta phòng ngừa chu đáo thật.
Những bức hình này, quả thực cũng đủ để nói rõ Kiều Nhã Nguyễn có vấn đề.
“Những bức ảnh này là ba năm trước, khi đó cô ấy còn chưa gia nhập quân ngũ, lẽ nào các anh còn muốn quản lý cả những chuyện từ khi cô ấy sinh ra đến bây giờ à?” Phong Phong trầm giọng nói.
Vị Trung tá kia nhíu mày.
Tiểu Sư Niệm nhoài người lên ghế, sau đó xem ảnh chụp, cuối cùng ngẩng đầu nhìn Phong Phong, “Ba Đẹp Trai, ba và Mẹ Xinh Đẹp trước đây thực sự đã yêu nhau ạ?”
Phong Phong xoa xoa đầu cô bé.
“Đã có người gửi thư nặc danh, chuyện này chúng tôi nhất định phải có một câu trả lời.” Vị Trung tá kia cũng khó xử.
“Vậy bây giờ đã rõ ràng rồi chứ? Những tấm hình này, đều là ba năm trước đây, các anh không có quyền hỏi đến. Đứa bé này là con gái của Sư Thượng tá, nhân chứng còn đang ở đây.” Phong Phong đanh giọng nói.
Vị Trung tá kia lại nhíu mày, Tiểu Sư Niệm vẫn chớp cặp mắt to nhìn anh ta.
“Lẽ nào chú không hiểu cái gì là scandal sao? Scandal là giả đó, Ba Đẹp Trai của cháu là ngôi sao mà, mấy thứ paparazzi nói Niệm Niệm còn không tin ấy ạ?” Ý của bé là, chú sao còn không bằng một đứa nhóc ba tuổi như cháu chứ?
Vị Trung tá kia bị xỏ một câu, Tiểu Mã thầm khen ngợi trong lòng, ai bảo đám người ở Ban Kỷ luật này không có việc gì cũng thích kiếm chuyện với bọn họ, quả nhiên miệng lưỡi “quả đại bác nhỏ” này thật lợi hại.
Sắc mặt vị Trung tá kia vô cùng khó coi, lại không thể chấp nhặt với một đứa bé.
“Nói cách khác, những thứ này đều là lời nói vô căn cứ. Nhưng chuyện của Phong tiên sinh và Thiếu tá Kiều là thật đúng không.” Vị Trung tá kia vẫn còn muốn tìm về chút thể diện.
“Buồn cười, lẽ nào các sĩ quan nữ trong đơn vị các anh không thể yêu đương được à? Ông đây thích thì ông đây theo đuổi cô ấy, có làm sao không?” Phong Phong khí phách nói.
Vị Trung tá kia tiếp tục bị nghẹn họng.
Chuyện yêu đương, bọn họ đúng là không quản được.
“Nếu Phong tiên sinh có thể làm chứng những thứ này đều là lời nói vô căn cứ, như vậy việc thẩm tra Thiếu tá Kiều chúng tôi tạm thời gác lại, chỉ có điều người gửi thư nặc danh...”
“Tôi biết là ai.” Phong Phong đột nhiên nói.
Tiểu Sư Niệm bỗng nhiên quay đầu lại, miệng hơi hé ra, đó không phải là mẹ chú sao?
Lẽ nào Ba Đẹp Trai muốn tố cáo cả mẹ mình?
Phong Phong cầm túi văn kiện kia lên, tại vị trí niêm phong có thể thấy được một đóa hoa kim lan, “Giấy dai bạch kim, đây là loại giấy đặc biệt mà nhà họ Phong nước M vẫn hay sử dụng. Người gửi bức thư nặc danh này là bà Jenny, hiện đang ở tại Tân Uyển Hào Đình. Nếu như cần, tôi có thể cung cấp số điện thoại cho các anh.”
Phong Phong nói, không dừng lại một chút nào.