Trung úy có chút khó xử, bọn họ cũng chỉ người làm việc theo mệnh lệnh.
“Bên ngoài đang mưa dầm, cho dù có trở về, buổi tối một hai tiếng đồng hồ cũng là bình thường đúng không, hơn nữa nếu như các anh đưa theo tôi đi được nửa đường, lại xác định không có liên quan gì đến tôi, các anh lại phải đưa tôi về thôi.” Kiều Nhã Nguyễn thản nhiên nói.
Nói xong, cô chờ bọn họ trả lời.
“Nếu như chuyện này thật sự là do có người bịa đặt, gửi thư nặc danh, chúng tôi sẽ điều tra đến cùng.” Trung úy nói, “Vậy làm phiền Thiếu tá ở lại đây chờ hai tiếng.”
Kiều Nhã Nguyễn mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại thầm thở phào một hơi.
Phong phu nhân thực sự muốn dồn cô vào chỗ chết.
Cũng chỉ vì cô có quan hệ với Phong Phong, nên bất luận có thế nào cũng không thoát khỏi người đàn bà kia sao?
Một tia sét lóe lên, Kiều Nhã Nguyễn nhìn ra ngoài.
Hai giờ, mong rằng lần này Phong Phong sẽ không khiến cô phải thất vọng.
Xe của Phong Phong dừng trước cửa doanh trại, cửa sổ xe vừa trợt xuống. Tiểu Niệm Niệm liền lớn tiếng nhìn ra bên ngoài nói: “Chú cảnh vệ, cháu là Sư Niệm, giờ cháu muốn về nhà.”
Vốn xe địa phương không thể tiến vào doanh trại quân đội, nhưng đang mưa to tầm tã, trong xe lại có con gái Thủ trưởng, cảnh vệ đương nhiên sẽ cho vào ngay.
Cảnh vệ ghi chép lại cho Phong Phong, sau đó mới thả cho bọn họ vào trong.
Tiểu Sư Niệm vỗ lồng ngực mình, “May quá, may quá.” Thiếu chút nữa bé đã tưởng không vào được, nếu không sẽ lỡ thời gian.
Hơn nữa cái bà xấu xa kia nhất định không nghĩ tới bọn họ có thể thuận lợi vào doanh trại như vậy.
Tiểu Sư Niệm rất quen thuộc với Ban Kỷ luật, nhanh chóng chỉ dẫn cho Phong Phong lái xe đến dưới lầu.
Phong Phong xuống xe trước, mở dù ôm Tiểu Sư Niệm xuống xe.
Ban Kỷ luật lúc này không đông lắm, có khoảng bảy tám người đang sắp xếp lại hồ sơ.
Phong Phong đứng ở cửa, thân hình cao to trong nháy mắt gần như chắn hết tất cả tia sáng bên ngoài.
“Ai đấy?” Vị Trung tá ngồi ở giữa lớn tiếng hỏi.
Phong Phong cụp ô lại, buông Tiểu Sư Niệm xuống, gương mặt dưới cặp kính râm hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc gì.
Khí chất trên người Phong Phong vốn đã cao ngạo, đứng trước cửa như vậy nhìn càng có vẻ cao to hơn.
Tiểu Sư Niệm đứng bên cạnh Phong Phong, mím môi.
Những người này dám đổ tội oan cho Mẹ Xinh Đẹp của bé, thật là không có đầu óc.
Phong Phong từ từ tháo kính râm ra, gương mặt cương nghị mang theo vẻ lạnh lùng khiến người ta không thể lơ là.
Anh cất bước, từ từ đi về phía bên cạnh bàn vị Trung tá, không thèm để ý đến ánh mắt của những người xung quanh.
“Bộp...”
Tờ báo còn mang theo hơi nước bị đập lên bàn. Phong Phong đặt hai tay trên mặt bàn, “Trách nhiệm của Ban Kỷ luật là không hỏi trắng đen liền cứ thế đi bắt người à? Cho dù là thư nặc danh, tôi nghĩ cũng phải điều tra rõ ràng rồi mới nói chứ, đúng không.”
Vị Trung tá kia hơi sững sờ, còn chưa hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
Tiểu Sư Niệm nhấc cặp chân ngắn tũn của mình chạy đến bên cạnh Trung tá kia, bàn tay nhỏ xíu kéo kéo bộ quân phục của anh ta: “Chú Lý, sao chú lại cử người đưa Mẹ Xinh Đẹp của cháu đi.”
“Tiểu Sư Niệm?” Trung tá tiếp tục sững sờ, mà đúng lúc này, Tiểu Mã cũng chạy tới theo.
“Tiểu tổ tông Niệm Niệm của tôi ơi, con làm gì thế hả, sao lại chạy đến cả Ban Kỷ luật làm gì?” Tiểu Mã kêu lên, nơi này là chỗ mà bọn họ ghét nhất đấy.
Tiểu Sư Niệm quay đầu lại, tỏ ra đáng thương nói: “Chú Tiểu Mã, bọn họ nói con là con gái của Mẹ Xinh Đẹp, còn nói tác phong Mẹ Xinh Đẹp có vấn đề.”
“Vớ vẩn, chú trông con từ nhỏ đến lớn, mẹ con là ai chú không biết à? Ai tung tin thế?” Tiểu Mã lập tức giậm chân.