Tên này, đúng là yêu nghiệt thật sự.
Sở Ninh Dực bước vào, mặc một bộ vest màu đen, hẳn là vừa mới từ công ty qua.
“Sở Đại?” Phong Phong nhíu mày thốt lên.
Sở Ninh Dực khẽ gật đầu, nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Cô hiểu ý anh, đặt quyển sách trong tay xuống rồi đứng dậy, “Sở tổng, bọn tôi về trước nhé.”
“Về cái gì mà về, tôi cho em về à?” Phong Phong vội nói, hôm nay anh ta còn chưa tìm được cách để trêu chọc cô đâu.
Kiều Nhã Nguyễn lườm một cái, Phong Phong cũng chẳng sợ.
“Nhã Nguyễn không phải đi, không có chuyện gì quan trọng đâu.” Sở Ninh Dực nói, “Về chuyện Oscar, bởi vì sự vắng mặt của cậu nên thứ bậc đã bị hủy bỏ, công ty sẽ phải giải thích với bên đầu tư về chuyện này.”
Phong Phong nhíu mày: “Chỉ là một giải Oscar thôi mà.”
Kiều Nhã Nguyễn đột nhiên nhớ đến Thủy An Lạc từng kể với cô Phong Phong sẽ tham gia lễ trao giải Oscar, nhưng vì chuyện tai nạn xe cộ nên mới bị lỡ mất.
Oscar là giấc mộng của bao nhiêu con người làm điện ảnh, anh ta lại có thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
“Tôi không quan tâm cậu thấy thế nào, chuyện này buộc phải có một lời giải thích với bên tổ chức.” Sở Ninh Dực nói.
“Sở Đại, chuyện này cậu giải quyết được mà?” Phong Phong ngẩng đầu, cười một cách tao nhã.
Sở Ninh Dực thản nhiên nhìn anh ta, “Đừng có quá đà... không ai đi giải quyết cho cậu được đâu.”
“Sở Đại, cậu đến chỉ để nói chuyện này thôi à?” Phong Phong đột nhiên hỏi.
Sở Ninh Dực quay lại nhìn Phong Phong, lại nhìn Kiều Nhã Nguyễn, cuối cùng vẫn dời tầm mắt về phía Phong Phong, “Chiều hôm qua, lão bá tước biết được chuyện cậu bị thương. Mẹ cậu đã lên máy bay bay từ nước M đến thành phố A từ chiều hôm qua rồi, tiện thể còn dẫn theo cả một cô công chúa Lisa nữa.”
Sở Ninh Dực nói xong, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó bỏ đi.
Lúc nghe đến hai chữ mẹ cậu, trái tim Phong Phong đã đập thót lên một tiếng, theo bản năng anh nhìn về phía Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn nghe thấy người nọ, rõ ràng cũng hơi sửng sốt, nhưng khi nghe đến đoạn cô công chúa thì cô chỉ cười lạnh một tiếng, đây mới đúng là chuyện mà mẹ anh ta sẽ làm.
“Lão bá tước? Nam thần, anh là quý tộc à?” Triệu Phi Phi kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
Lúc này Phong Phong có hơi căng thẳng, anh ta nhìn chằm chằm vào Kiều Nhã Nguyễn, “Răng...” Phong Phong vừa nói, vừa nhìn về phía Triệu Phi Phi, “Thiếu tá Triệu, tôi có vài lời muốn nói với Thiếu tá Kiều, có thể phiền cô đi ra ngoài một chút được không?” Anh ta lịch sự mở lời.
Triệu Phi Phi tò mò nhìn Kiều Nhã Nguyễn, lại nhìn Phong Phong, nhìn kiểu gì cũng thấy hai người này trước kia có gì đó không bình thường.
“Tôi không có gì để nói với Phong Ảnh Đế cả. Nếu mẹ của Phong Ảnh đế đã tới, tôi nghĩ chắc mình cũng không cần ở đây làm gì nữa, chúng ta đi thôi.” Kiều Nhã Nguyễn nói xong liền lướt qua Triệu Phi Phi bước đi.
“Shit~” Phong Phong chửi thề một tiếng.
Muốn thoát khỏi Phong gia, điều kiện của ông ngoại phải do Kiều Nhã Nguyễn thực hiện, thế nhưng cô ấy cứ như thế này, anh biết phải làm sao bây giờ?
Kiều Nhã Nguyễn vẫn rất bình tĩnh đi ra khỏi bệnh viện, cho đến khi tới bên cạnh xe mới chống một tay lên trên xe, ra sức hít sâu.
Cảnh tượng người phụ nữ kia bắt cô phải quỳ xuống năm đó vẫn còn sờ sờ trước mắt. Hiện giờ, người đàn bà đó đã trở lại, đã thế còn dẫn theo một người con gái môn đăng hộ đối với anh ấy.
“Nhã Nguyễn, cậu không sao chứ?” Triệu Phi Phi dè dặt mở miệng hỏi, Kiều Nhã Nguyễn như thế này khiến cô hơi sợ.
Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu, mở cửa lên xe, vừa hay lại bỏ lỡ chiếc xe lướt qua bên người cô.