Triệu Phi Phi lè lưỡi, lại nghĩ dù sao người ta cũng đang bị thương, cho nên cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng thu dọn đồ đạc.
Buổi tối trong bệnh viện khá yên tĩnh, Kiều Nhã Nguyễn tò mò nhìn Tân Nhạc.
“Sao bà với đàn anh lại yêu nhau được nhỉ, không thể nào mà ngờ nổi luôn đấy.” Kiều Nhã Nguyễn hiếu kỳ mở miệng hỏi.
Tân Nhạc hơi nhún vai, “Tôi cũng có ngờ tới đâu, rõ ràng bốn năm đại học hầu như chẳng có gì liên quan đến anh ấy.”
“Vậy hai người đến với nhau thế nào thế?” Kiều Nhã Nguyễn càng thắc mắc hơn.
Tân Nhạc ngồi xuống ghế, suy nghĩ một chút rồi nói: “Bệnh viện của tôi giảm biên chế, vốn không có tên tôi, nhưng bên trên muốn giữ họ hàng của một lãnh đạo lại nên định khai trừ tôi.”
“Sau đó anh ấy làm anh hùng cứu mỹ nhân à?” Kiều Nhã Nguyễn ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Tân Nhạc nhún vai, “Anh hùng cứu mỹ nhân thì không đến mức, nghĩ lại cũng không mấy tốt đẹp, thôi đừng nhắc nữa. Đầu năm nay bọn tôi vừa kết hôn, bà mà về sớm có phải là kịp tham dự rồi không.”
Câu chuyện nghĩ lại không mấy tốt đẹp này, Kiều Nhã Nguyễn cảm thấy là có liên quan đến Thủy An Lạc, nhưng Tân Nhạc không muốn nói, cô đương nhiên sẽ không cố gặng hỏi.
“Lạc Lạc nói thai vị của bà bị lệch, bây giờ còn có thể làm cho thẳng lại được không?” Kiều Nhã Nguyễn lo lắng nói.
Tân Nhạc đưa tay sờ bụng mình, “Được, nhưng mà không thể tốt hoàn toàn được, đến lúc đẻ khả năng sinh mổ sẽ cao hơn.”
“Không ngờ bà thực sự tham gia quân ngũ, xem ra tương lai sẽ rộng mở lắm đây.” Tân Nhạc dời trọng tâm câu chuyện, nhìn quân hàm trên bả vai cô.
Kiều Nhã Nguyễn hơi nhún vai, cũng không muốn nói nhiều về chuyện này.
“Khuya thế rồi bà còn chưa về, trực đêm à?” Kiều Nhã Nguyễn mở miệng hỏi.
“Không phải, vừa tăng ca, đang định về đây, nhà tôi không xa, ở ngay tập thể viên chức đằng sau thôi.” Tân Nhạc thấy Triệu Phi Phi đi ra liền cầm lấy tay của Kiều Nhã Nguyễn, “Chiến hữu của bà ra rồi kìa, bà đi về trước đi.”
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, sau đó cả hai cùng nhau đứng dậy, “Tôi tiễn bà về.”
“Không cần đâu, mấy bước chân thôi mà, Lộ Túc đang chờ tôi ở dưới lầu rồi.” Tân Nhạc nói, mỉm cười bước đi.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn theo bóng lưng cô, cũng không cố tiễn nữa.
“Cậu học đại học ở thành phố A à?” Triệu Phi Phi bước qua ôm lấy Kiều Nhã Nguyễn đi ra phía ngoài.
Kiều Nhã Nguyễn gật đầu, “Sao thế, không ở lại với nam thần của cậu nữa à?”
“Nam thần buồn ngủ rồi, tôi thực sự không ngờ nam thần của tôi lại hòa ái dễ gần như vậy đấy.” Triệu Phi Phi chống cằm, vẫn trưng ra cái vẻ mặt mê trai của mình.
Hòa ái dễ gần?
Kiều Nhã Nguyễn nghĩ mắt của con bé này có vấn đề rồi.
Chấn thương của Phong Phong quá nặng, trong vòng một hai tháng khó có khả năng ổn định lại, cho nên ngoại trừ thời gian huấn luyện, Kiều Nhã Nguyễn đều phải ở lại bệnh viện với anh ta.
Cái đuôi nhỏ Triệu Phi Phi đương nhiên cũng muốn đi theo.
Bởi vì trong nhà còn có trẻ con cho nên Thủy An Lạc không đến thăm được nhiều, cùng lắm cũng chỉ gọi điện thoại hỏi thăm một chút.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Phong Phong đã có thể ngồi dậy, lúc này anh đang ngồi ở trên giường xem ti vi, còn Kiều Nhã Nguyễn ngồi trên sofa đọc sách y, không ai quấy rầy đến ai.
“Nhã Nguyễn, Nhã Nguyễn, tôi lại nhìn thấy một anh siêu đẹp trai nữa kìa.” Triệu Phi Phi kích động chạy tới, “Thành phố A sao lắm trai đẹp quá vậy?”
Khóe miệng Kiều Nhã Nguyễn giật giật. Cô nhóc này còn chưa nhìn thấy Sở Ninh Dực, tên kia mới gọi là cực phẩm trong đám yêu nghiệt.
“Thần tượng của cậu còn ở đây đấy, không biết rụt rè hơn à?” Kiều Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng, bị Sở Ninh Dực kích thích lâu như vậy, hiện tại đối với cô mà nói, anh đẹp trai gì đó không còn là anh đẹp trai nữa rồi.
Sắc mặt Triệu Phi Phi khẽ biến, cô oán giận nói: “Đáng ghét, sao cậu lại nói toạc ra như thế chứ.”
Cửa phòng bệnh được mở ra, Kiều Nhã Nguyễn liền ngẩng đầu lên nhìn.