Nghe những gì Tần Lẫm nói trong lòng nàng bỗng dâng lên trận trận căm phẫn, không khó để hiểu ra hôn quân vì biết được thân phận của nàng, nên đã dùng toàn bộ tính mạng lớn nhỏ cả nhà Thượng Quan Gia uy hiếp Tinh Húc, đến bước đường này hắn đã bị dồn vào chân tường, muốn tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Tiêu Lãng bước lên ngắt lời Tần Lẫm:
" Đạm Đài Dạ Đế là hôn quân vô đạo, Thượng Quan Gia nhiều đời chẳng tiếc máu xương để cống hiến cho Lôi Quốc hưng vượng, giúp hắn ngồi trên ngai vàng vững chắc bao năm, nhưng hắn lại lấy đó làm nghi kị, đối với Thượng Quan Gia nhất nhất đề phòng, giết hại trung thần, bỏ bê bách tính.
Thượng Quan Tinh Húc, thân là thần tử một trung với quân, hai yêu thương bá tánh, nhưng nay trong ngoài Lôi Quốc có nơi nào ngươi không nghe thấy tiếng ai oán của nhân dân? Chi bằng hợp sức với chúng ta thay đổi cục diện suy tàn của Lôi Quốc."
" Không cần phí lời, trực tiếp sang bằng Thiên Minh Tông, bắt các ngươi về phục mệnh."
Tần Lẫm ngang ngược chen vào, lập tức ám vệ quân rút kiếm xông lên, Thiên Minh Tông rơi vào cục diện hỗn loạn, kinh động cả hai vị trưởng lão đã bế quan nhiều năm của Thiên Minh Tông.
Vừa xuất hiện hai vị trưởng lão liền có thể nhận ra Tinh Húc là hậu nhân của Thượng Quan Gia, nỗi oan giết hại Thượng Quan Tích khiến một trong số họ cảm thấy đây là nỗi sỉ nhục, một vị trưởng lão không do dự lao thẳng đến chỗ Tinh Húc.
Đối mặt với cao thủ hàng đầu của Thiên Minh Tông, Tinh Húc rơi vào chật vật, khi đòn tấn công nguy hiểm sắp đi vào tử huyệt hắn thì Quân Dao đã kịp lúc xông lên ngăn lại, nàng dùng thân thể mảnh mai của mình chắn trước người Tinh Húc, vị trưởng lão liền có phản ứng, cấp tốc dừng nắm đấm uy lực đang nhắm đến đối phương, luồng gió lạnh kèm theo lực tay thổi tạt vào mặt nàng, hất bay tóc mái lòa xòa trước trán.
" Ngươi chính là nữ nhi thất lạc nhiều năm của Chưởng Môn đây sao?"
Vị trưởng lão trước mặt bình thản hỏi sau khi đã thu tay về.
Nàng mở to mắt nhìn đăm đăm vào nắm đấm trước mặt, trước giờ Quân Dao luôn kiêu ngạo cho rằng bản thân mình lợi hại vô cùng, dù là đứng trước kẻ thù có cường đại đến mức nào đối với nàng cũng không hề run sợ, nhưng khi đối diện với đòn tấn công cường bạo này khiến Quân Dao phải thay đổi suy nghĩ.
Khi nàng cử động môi lưỡi định trả lời mới phát hiện bản thân đang run rẩy:
" Vâng, xin hỏi hai vị đây là?"
Tiêu Lãng liền tiếp lời:
" Thiếu chủ, hai vị này là trưởng lão của Thiên Minh Tông chúng ta."
Đứng gần bọn họ, Quân Dao cảm nhận được hai người này ẩn chứa nội lực thâm sâu, quanh thân tỏa ra một loại khí tức vô cùng mạnh mẽ, nàng kiêng dè nói:
" Hai vị trưởng lão, không thể giết người này."
Một vị trưởng lão mặc trên người thanh y tinh mịn, dùng đôi mắt thâm thúy đánh giá từ đầu xuống chân nàng:
" Dựa vào cái gì?"
Quân Dao liếc nhìn Tinh Húc, ánh nhìn có chút u buồn:
" Hắn chết rồi hài nhi trong bụng ta phải làm sao?"
Tinh Húc liền chấn động, lẫn lộn đủ loại cảm xúc cứ cuộn lên xuống khó khăn trong họng hắn, nam nhân chằm chằm nhìn nàng:
" Nàng vừa nói gì, nàng mang thai rồi ư?"
Quân Dao không trả lời, chỉ biết quá nhiều suy nghĩ mâu thuẫn liên tục biến động trong đầu.
Lại nghe vị trưởng lão kia nói:
" Vậy ta dám hỏi, nỗi oan Thiên Minh Tông phải gánh suốt mấy năm qua sẽ tính lên người ai?"
"...?"
" Năm đó Thượng Quan Tích chết trên chiến trường bởi quỷ kế của Đạm Đài Dạ Đế, nhưng cuối cùng kẻ gánh tội lại vô duyên vô cớ trở thành Thiên Minh Tông ta, nhiều năm nay mang theo hàm oan này mà bị nhân dân Lôi Quốc phỉ nhổ không ngừng, Thiên Minh Tông hành sự quang minh, xưa nay chưa từng chối bỏ chuyện mình làm, nhưng lại chịu oan ức giết chết người tài, nghịch lòng bách tính. Thử nghĩ mà xem, với thực lực của đệ tử Thiên Minh Tông, giết một võ tướng sao phải cần tới chiêu trò đánh lén, nỗi sỉ nhục này làm sao rửa sạch đây?"
Tinh Húc kinh ngạc nheo mắt, tức giận cao giọng:
" Ý của các người là chúng ta đổ oan cho các người sao? Từng chứng cứ để lại trên thi thể phụ thân ta còn chưa đủ chứng minh là các người đã ra tay hay sao?"
" Thượng Quan Tinh Húc, ngươi cố chấp như vậy, nhiều năm qua vẫn ngu ngốc tin vào Đạm Đài Dạ Đế, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ vì sao sau khi Thượng Quan Tích tử trận, Đạm Đài Dạ Đế lại vội vội vàng vàng chia năm xẻ bảy binh lực trong tay phụ thân ngươi, nhanh chóng hạ lệnh tất cả thân quyến Thượng Quan Gia không được rời khỏi Lôi Thành nếu không có sự đồng ý của hắn, ngoài mặt nói với thiên hạ rằng bản thân quân vương thương tiếc người tài, chịu ơn công lao của Thượng Quan Tích mà bảo vệ chu toàn cho hậu nhân Thượng Quan Gia, bảo bọc trong Lôi Thành kề cận bên cạnh thiên tử mới thấy an tâm, nhưng thực chất là giam lỏng kiểm soát, giống như bây giờ, một khi phát hiện mầm họa liền không do dự bắt giữ lớn bé trong nhà ngươi, điều khiển khống chế ngươi làm chuyện mà bản thân không muốn. Có bao giờ ngươi thử suy ngẫm những chuyện này chưa?"
Tinh Húc bất động nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà vị trưởng lão nói, đầu óc hắn mông muội đến mức sắp không kìm chế được mà nổ tung. Làm sao hắn chưa từng nghĩ tới chuyện này, chỉ là cá nằm trong lưới hắn bằng cách gì chống lại uy quyền của Đạm Đài Dạ Đế? Nếu không thuận lòng thiên tử tính mạng cả nhà Thượng Quan Gia e là đã mất từ lâu.
" Thượng Quan Tướng Quân, ngài đừng nghe những lời giảo hoạt của bọn chúng, muốn ly gián trung thần."
Tần Lẫm hung hăng nhắc nhở, nhưng liền bị Tiêu Lãng khống chế bắt giữ, toàn bộ ám vệ binh rơi vào trói buộc.
Lương Tông Trạch một thân bạch y xuất hiện, gương mặt tuấn dật mang theo sương gió nhưng đầy khí chất bất phàm, mỗi bước đi đều vô cùng mạnh mẽ.
Tất cả đệ tử tại điện chính cung kính hành lễ:
" Tham kiến Chưởng Môn."
Nhìn thấy ông, đôi mắt Tinh Húc trong giây lát tóe ra tia lửa, Quân Dao bên cạnh nắm siết lấy cánh tay đang gồng chắc thanh kiếm của hắn, con ngươi xanh ngọc thập phần ủy khuất của nàng khiến hắn cảm giác vô cùng khó chịu.
Đôi môi kiêu bạc trên gương mặt anh tuấn mím chặt, gắt gao nhìn vào đối phương, nói:
" Lương Tông Trạch, cuối cùng ông cũng xuất đầu lộ diện, ta cứ tưởng ông sớm đã thành con rùa rụt đầu, không dám đối mặt với tội lỗi mình đã gây ra."
" Không được vô lễ."
Tiêu Lãng hùng hổ cất giọng cảnh cáo hắn.
Lương Tông Trạch không tỏ ra bất kỳ thái độ kích động nào, điệu dáng vẫn đạo mạo thanh cao mà đứng đó, nhẹ nhàng nhắm mắt, ngũ quan sâu sắc và tinh tế trên khuôn mặt tuấn dật phảng phất nét ôn hòa nội liễm.
Ông khẽ thở dài:
" Oan nghiệt đã kéo dài nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nên kết thúc rồi."
"..."
" Ra đây đi."
Từ trong nội viện một người đàn ông độ tuổi lục tuần bước ra, vận y phục giản dị của phòng bếp Thiên Minh Tông, mái tóc đã điểm quá nửa màu sương, đôi mắt đến hai gò má hốc hác, gầy gò.
Nhìn thấy người này Tinh Húc không khỏi bàng hoàng, hắn dường như nhận ra đối phương, vô thức lí nhí nói:
" Tôn thúc thúc, tại sao lại là người?"
Tôn Hâm Bằng không dám ngẩng đầu bước đến quỳ mọp dưới chân Tinh Húc, hắn cẩn thận ngồi xuống đỡ lấy tay ông ta:
" Tôn thúc thúc, năm xưa thúc là thuộc hạ đắc lực dưới trướng phụ thân ta, sao hôm nay lại rơi vào cảnh này? Mau đứng lên đi."
Tôn Hâm Bằng ngước lên nhìn dung mạo của hắn, đôi mắt nam nhân trong tích tắc liền tuôn lệ:
" Giống quá, quá giống. Ngài thật sự rất giống với lão Tướng Quân năm xưa."
Ông ta ôm quyền, rồi cúi gầm gương mặt mà nức nở, nhất quyết không chịu đứng dậy:
" Thượng Quan Tướng Quân, ta có lỗi với lão Tướng Quân, có lỗi với ngài, có lỗi với Thượng Quan Gia, ta đáng lẽ nên chết từ lâu rồi, dù cho có phanh thây xẻ thịt cũng không nên tồn tại."