Hỏi qua các đệ tử Thiên Minh Tông, Quân Dao tìm đến Hôi Tẫn Lâu, nơi đó tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, nằm sâu trong núi Linh Sơn được Thiên Minh Tông giấu kín, hiện đang giam giữ Đạm Đài Quân làm con tin.
Hôi Tẫn Lâu xây giữa mặt hồ Linh Lung, xung quanh mênh mông là độc thủy, chỉ cần vô ý rơi xuống nhục thân lập tức bị ăn mòn, thống khổ mà vong mạng, đến cả xương cốt cũng tan thành tro bụi.
Hài thêu hoa đặt lên bậc thềm, bước chân nàng từ từ tiến đến cửa Lâu nhẹ nhàng như lá rơi, xích y theo gió lùa dập dờn qua cánh tay mảnh mai của nàng, trời bắt đầu đổ trận mưa to, khi cánh cửa phòng mở toang Đạm Đài Quân nhìn thấy Bạch Quân Dao một thân ngạo nghễ, khí tức ma quái đứng hiên ngang giữa nền đêm đen nhìn vào, ánh mắt của nàng chất đầy ai oán.
" Sao nàng lại xuất hiện ở đây?"
Hắn đang ngồi giữa nhà, sàn gỗ trơn lán và lạnh lẽo, nhận ra nàng Đạm Đài Quân kích động bật dậy. Quân Dao cười lạnh, một tia sấm lớn nổ tung bầu trời Hôi Tẫn Lâu, đàn dơi quỷ bị tiếng động lớn làm cho hoảng loạn bay đi tứ phía, xẹt qua gương mặt tinh tế đến độ hoàn hảo của nàng:
" Đạm Đài Quân, ngươi không thể ngờ lại gặp ta ở đây đúng chứ?"
Hắn trừng con ngươi gắt gao nhìn nàng, hiện ra nụ cười đầy khinh bỉ:
" Gặp ở đây thì đã sao? Nàng có thể làm gì được ta? Bạch Quân Dao, địa bàn Thiên Minh Tông không ai có thể xông vào, trừ phi nàng trở thành phe cánh của chúng, Thượng Quan Tinh Húc và Phụ Hoàng có biết chuyện này không? Trước đây nàng tìm cách chối bỏ hôn sự với ta cũng chỉ vì chê cái danh vị Trắc Phi, nhưng nàng nhìn mà xem, với tình hình bây giờ một khi Phụ Hoàng bắt gọn được đám nhiễu loạn này thì kết cục của nàng cũng đâu hơn một cái chết."
Quân Dao bình tĩnh cười, nụ cười lạnh lẽo như nước:
" Đạm Đài Quân, ta thật cảm thấy thương hại cho ngươi, đến giờ phút này vẫn dùng khối óc ngu si của mình để nhìn vào mọi sự, đừng ở đây đón già đón non nữa."
Ám châm trong tay nàng phóng đến khi Đạm Đài Quân mất đề phòng, khiến tứ chi hắn lập tức vô dụng.
" Bạch Quân Dao, nàng đã làm gì bổn Vương?"
" Bổn Vương?"
Quân Dao bước lên, đá trực diện vào bụng hắn, Đạm Đài Quân đau đớn la lên một tiếng rất to:
" Tiện nhân này, dám mưu hại bổn Vương."
Quân Dao túm lấy tóc Đạm Đài Quân giật lên:
" Ngươi kiếp này đã không còn là Vương Gia cao cao tại thượng, cũng không phải là đế vương của kiếp trước, mà là con tiểu súc sinh nằm dưới chân ta, sống chết mặc ta tùy ý."
" Cái gì mà kiếp trước kiếp này, Bạch Quân Dao, ngươi điên rồi à, ta nói cho các người biết mau chóng thả bổn Vương ra, trước mặt Phụ Hoàng ta còn niệm tình xin tha cho các ngươi một mạng."
Hắn mở to đôi mắt hung dữ quát lớn vào mặt nàng, tứ chi bị độc châm làm cho tê liệt, chỉ có thể bất lực mà công kích bằng ba tấc lưỡi.
Quân Dao bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng đặt tay trước bụng mình một cách nâng niu:
" Hài nhi ngoan, con đừng sợ, mối thù hôm nay nếu không thể trả thì dù có trải qua vạn kiếp luân hồi mẫu thân cũng khó mà nguôi ngoai, thế nên ta đành làm kẻ ác thêm một lần, triệt để bắt hắn dùng cả đời để hoàn trả."
Đôi mi cong dưới vầng nguyệt âm u liếc con ngươi đen ngòm lạnh lẽo nhìn Đạm Đài Quân, hắn bị tầng sát khí trong đôi mắt nàng làm cho kinh hồn bạt vía:
" Ngươi muốn làm gì?"
Nàng chỉ mỉm cười mà không đáp, chậm rãi bước tới gần, trong nỗi bất lực Đạm Đài Quân đành trơ mắt nhìn Quân Dao đưa vào cơ thể hắn một loại cổ trùng.
Liền sau đó cơn đau mang theo nỗi thống khổ bởi thịt da bị cắn xé, phế phủ như sắp nổ tung khiến Đạm Đài Quân phải gò mình run rẩy, liên tục lăn lộn trên sàn nhà. Bàn tay hắn vô lực cào cấu nơi bị độc trùng xâu xé, giọng nói trở nên run rẩy thều thào.
" Đây là cái gì, aaa...đây là cái gì? Aaaa Bạch Quân Dao, nếu như ta chết Thiên Minh Tông sẽ mất một con tin đắt giá."
Quân Dao ngửa mặt lên trần nhà, cười như điên dại, nụ cười tà ác của nàng khiến Đạm Đài Quân phải rùng mình:
" Đạm Đài Quân, hai kiếp người, ngươi hại ta người không thành người, ma chẳng ra ma, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết một cách dễ dàng đâu, phần đời còn lại này ngươi cứ từ từ nếm trải nỗi thống khổ bị cổ trùng xâu xé, mỗi ngày cảm nhận phế phủ từng chút, từng chút một bị cắn nát, sống không được, chết cũng không được."
Nàng lặng lẽ quay đầu, phía sau là tiếng rên rỉ ám ảnh của Đạm Đài Quân, nước mắt nàng lấp lánh rơi trên dung nhan băng lạnh, Quân Dao không hối hận, kết cục hôm nay là vì hắn xứng như vậy.
Cuối cùng thì nàng cũng trả được hận thù, nhưng sao sâu thẳm đáy tim mình nàng cảm giác như mất đi một thứ gì đó khó mà diễn tả, nó không thừa không thiếu, vừa vặn làm tâm can người ta thắt lại, âm ỉ đau nhức.
Vài ngày sau, Tinh Húc bất ngờ dẫn theo binh lính đến náo loạn Thiên Minh Tông đòi người, đối mặt với vô số cao thủ hắn hiển nhiên không có cơ hội thắng, Quân Dao ngay sau đó kịp thời xuất hiện, ngăn cản được cục diện hỗn loạn trước mắt.
Gặp được nàng hắn đứng bất động nhìn rất lâu, như thể đã cách biệt nhiều năm nhiều kiếp, tâm can Tinh Húc rối như tơ vò.
Giữa điện chính Thiên Minh Tông, Quân Dao đứng trước mặt hắn, sắt đá nói:
" Tinh Húc, giữa chúng ta đã không còn giống như trước kia được nữa, chàng nên rời khỏi đây đi, ta sẽ không theo chàng về đâu."
Hắn nhàn nhạt cười, tầm mắt như thể mơ hồ, nàng nào biết được hắn càn quấy như vậy, liều mạng náo loạn nửa ngày cũng chỉ để được gặp mặt nàng, nghe những lời này tim gan hắn bỗng dưng lạnh buốt.
" Ta đến đây không phải để khuyên nàng trở về. Ta chỉ muốn nghe chính miệng nàng nói vì sao nàng lại phản bội ta, có phải ngay từ đầu nàng đối với ta đều là lợi dụng?"
Câu hỏi vừa vặn cứa rách tâm can nàng, hóa ra cho đến tận cùng hắn vẫn chưa từng tin tưởng nàng, Quân Dao hờ hững ngẩng đầu, nụ cười trên môi mềm vạn phần mỉa mai:
" Tinh Húc, chàng quên rồi, ta đã nói rất rất nhiều lần.Ta nói ta không phản bội chàng, ta nói những gì đối đãi với chàng ngay từ đầu đều là thật lòng, chàng có từng tin chưa? Dù chàng có hỏi thêm bao nhiêu lần câu trả lời của ta cũng chỉ như vậy."
" Có câu trả lời này của nàng, ta đã mãn nguyện rồi."
Đột nhiên Quân Dao trông thấy một nỗi mênh mông vô định trong đôi mắt đối phương, tối tăm tới mức thê lương.
" Thượng Quan Tướng Quân, nếu ngài đã do dự như vậy thì để Tần Lẫm ta đây thay ngài bắt ả."
Từ cửa chính Thiên Minh Tông, Tần Lẫm dẫn theo ám vệ quân cẩn thận đi vào, trong lời nói có mấy phần đùa bỡn.
Tinh Húc quay đầu, nheo mắt nhìn Tần Lẫm:
" Ngươi theo dõi ta?"
Tần Lẫm không trực tiếp trả lời Tinh Húc, hắn nhìn một thể những người có mặt tại đại điện, chiêm ngưỡng kiến trúc nguy nga toát lên một vẻ ngạo nghễ khôn thôi của Thiên Minh Tông khiến người ta phải tặc lưỡi khen ngợi.
Quay lại Tinh Húc, nam nhân không chút kiêng nể đáp:
" Hoàng Thượng cảm thấy không an tâm với lòng trung thành của ngài, nên sai ta đuổi theo yểm trợ, sao lại bị xem thành theo dõi rồi?"
Quân Dao không rõ đầu đuôi, cái gì mà liên quan đến Hoàng Thượng, cái gì mà lòng trung thành? Lẽ nào Hoàng Thượng nóng lòng muốn diệt Thiên Minh Tông?
Tần Lẫm bắt gặp con ngươi dò xét của nàng, hắn cười gian trá:
" Hay yo Tướng Quân phu nhân, đã lâu không gặp. Chuyện lần trước ở Hoang Vực chắc phu nhân vẫn nhớ chứ?"
Quân Dao đanh giọng không vui hỏi:
" Ý ngài đang muốn nói gì? Đừng làm ra vẻ rào trước bắt sau."
Tần Lẫm phá lên cười:
" Rất có khí phách, dứt khoát bình tĩnh, hành sự kín kẽ đến độ tuyệt tình, không hổ danh là nữ nhi của Lương Tông Trạch."
Quân Dao trợn to mắt kinh ngạc lẫn đề phòng nhìn hắn:
" Làm sao ngươi biết được thân phận thật sự của ta?"
" Bạch Quân Dao, lần trước ở Hoang Vực, cô đánh thuốc mê vào nước của bọn ta, bắt mất Từ Khải, hạ sát phạm nhân, khiến ta không thể phục mệnh suýt chút cái đầu trên cổ cũng rơi rồi, sao ta có thể nhịn nổi cơn tức này. Còn về thân phận của cô..."
Hắn nhếch mép nham hiểm:
" Khắp Lôi Thành đã lan truyền tin tức này, có ai không biết cô là con gái nuôi của phản tặc Bạch Uẩn, nghiệt chủng còn sót lại của Lương Tông Trạch, Hoàng Thượng hạ lệnh bao gồm cô và người của Thiên Minh Tông đều phải bắt giữ."
Quân Dao dường như đã hiểu ra được điều gì, nàng run run nhìn Tinh Húc:
" Cho nên, hôm nay chàng đến là để bắt ta?"
Tinh Húc không trả lời, rũ mắt u ám nhìn xuống nền cát mù mịt, bởi lẽ chính hắn cũng không biết bản thân có thể tàn nhẫn được tới mức nào, hắn không nỡ bắt nàng, không nỡ nhìn nhành hoa quý nâng niu trên tay bị người ta chà đạp.
Ân oán, thù hận mà hắn đeo mang vốn dĩ không nên tính lên người nàng, đáng lẽ hắn nên hiểu thấu điều này từ lâu mới phải, nhưng hắn đã làm gì? Không ngừng nghi ngờ nàng, không ngừng tổn thương nàng, chỉ vì muốn nàng thừa nhận tâm tư bấy lâu dành cho hắn đều là thật lòng, lại cố ý tỏ ra thân mật với nữ nhân khác trước mặt nàng, đổi lại là hắn, hắn cũng nhất định hận kẻ đó không thôi, sao có thể cùng hắn quay về.
Tần Lẫm kiêu ngạo nói:
" Đúng rồi, nhưng quyết định này ngài ấy phải do dự quá lâu, mất quá nhiều thời gian khiến thánh nhan không còn đủ kiên nhẫn, Thượng Quan ngài chỉ còn lại một ngày, nếu không mang Bạch Quân Dao quay về phục mệnh thì tính mạng trên dưới Thượng Quan Gia khó mà bảo toàn."