Hôm sau, ông Cố nhìn đôi mắt đen xì của bà Cố cùng bà Hà, giật mình hỏi: “Sao vậy? Tối qua không ngủ tốt à?”
“A, có một chút.” Hai bà cơ hồ là đồng thời trả lời: “Tối qua có người say rượu làm ồn/ có tiếng động ầm ĩ dưới lầu.” Phản ứng đầu tiên chính là che dấu.
Ông Cố nghe hai người nói vậy thì có chút nghi hoặc lầm bầm: “Sao tôi không nghe thấy? Tôi ngủ say vậy à?”
“Đúng vậy, tối qua ông ngủ thẳng cẳng, làm gì nghe thấy âm thanh dưới lầu.” Bà Cố chặn lời, lảng sang chuyện khác: “Húc Húc cũng sắp tỉnh rồi, ông lên xem xem.”
Ông Cố gật đầu, nghĩ chắc mình thực sự ngủ quá sâu nên không nghe thấy gì, vừa đi tới phòng Hà Thần vừa nói: “Húc Húc hôm nay để tôi lo, hai người ăn sáng xong thì lên ngủ một chút đi.”
“Ừ, biết rồi.” Bà Cố thúc giục ông mau đi nhanh nhanh rồi cùng bà Hà vào bếp bận rộn.
Bà Cố cùng bà Hà từ buổi sáng thức dậy tới giờ, một câu cũng không nói với đối phương, từ bỏ một câu vì cấp bách mà đồng thanh ban nãy.
Bà Cố từ thùng gạo múc ra một chút, bắt đầu vo gạo chuẩn bị nấu cháo, bà Hà lấy cải chua trong tủ lạnh cùng đậu nành ngâm tối qua ra rửa, cắt nhỏ cải, chuẩn bị lát nữa làm món cải chua xào đậu.
Hai chị em yên lặng làm bữa sáng, không nói với nhau câu nào, cả phòng bếp trừ bỏ tiếng vo gạo thì chỉ còn tiếng cắt rau.
Bà Cố vo gạo xong, định đi qua bên cạnh bà Hà bắt vào nồi cơm điện, bà Hà vừa vặn cắt xong, ngẩng đầu định lấy dĩa…
Bước chân bà Cố khựng lại, bà Hà cũng ngừng động tác, im lặng không biết nói gì.
Sau đó bà Hà mở miệng: “Cái kia, chị…”
Bà Cố cũng lên tiếng: “Hiểu Vân, cái kia…”
Hai chị em cơ hồ là đồng thời mở miệng, nói được một nửa, không khỏi bật cười, tối qua biết đối tượng của con trai mình thế nhưng là con trai chị/em gái mình, cảm giác áy náy rốt cuộc cũng tiêu tan.
“Chị, em cảm thấy thực có lỗi với chị.”
Dùng xong bữa sáng, ông Cố ôm Hà Thần tới công viên gần đó dạo bộ, còn căn dặn hai người khó ngủ đêm qua mau mau đi ngủ bù. Bà Cố bà Hà vào phòng, bất quá không ngủ.
Ngồi trên sô pha, bà Hà kéo tay bà Cố, cực kỳ áy náy nói.
Chị cùng anh rể chỉ có mỗi đứa con là Hướng Bồi, toàn bộ hi vọng đều đặt trên người nó, mặc kệ là cưới vợ hay sinh con, hiện giờ, Hướng Bồi ở cùng một chỗ với Tử Tường, hai người cơ hồ sẽ tuyệt hậu.
Tử Tường còn có Húc Húc, bà có Húc Húc với Tử Tường, mà chị với anh rể thì chỉ có mình Hướng Bồi. Bà không chỉ áy náy với chị cùng anh rể, mà còn áy náy vì Hướng Bồi nhiêu năm như vậy không chịu tìm bạn gái làm hai anh chị hao phí biết bao nhiêu tâm tư.
“Không, Hiểu Vân, là chị có lỗi với em.” Từ tối qua bà Cố đã nghĩ rõ ràng, con đường này rõ ràng là Hướng Bồi kéo Tử Tường, nếu không phải vì Hướng Bồi, Tử Tưởng sao có thể trở thành đồng tính, nó vốn là trai thẳng.
Em gái cùng em rể ly hôn, chỉ có mình Tử Tường làm chỗ dựa (Hà Thần còn nhỏ, không tính), có thể nói là toàn bộ của em gái, có lẽ em gái tính toán sau này Tử Tường lại cưới vợ sinh con, nhưng hiện giờ, bị Hướng Bồi kéo vào con đường này, tái hôn không còn, còn sinh thêm con, cũng đừng nghĩ nữa.
Bà Cố cảm thấy thực có lỗi với em gái, là con trai mình phá hủy Tử Tường.
“Không, chị, là em..”
“Không phải, Hiểu Vân, là chị…”
Bà Cố kéo tay bà Hà, ngăn cản những lời tự trách: “Được rồi, nếu chúng ta đều cảm thấy có lỗi với đối phương thì cứ cho qua đi, huề nhau, không ai có lỗi hết.”
“Tốt, chúng ta không ai có lỗi với ai cả.” Bà Hà gật gật đầu, hốc mắt hơi đỏ lên, vì chị gái thấu hiểu cùng đồng ý, bà vốn nghĩ, hai đứa con trai phỏng chừng ăn khổ một phen, nào ngờ.
Bà Cố cũng thực cao hứng, bà cứ nghĩ em gái không thể tiếp nhận nhanh như vậy, không ngờ.
Hai bà mẹ rốt cuộc có thể tĩnh tâm ngồi xuống hảo hảo nói chuyện.
“Bọn nhỏ hiện giờ không biết chúng ta đã biết, nhưng này không phải vấn đề lớn, quan trọng nhất là ba đám nhỏ.” Bà Cố có chút lo lắng.
Hai năm nay bà Cố bà Hà đã xem nhiều tiểu thuyết đam mỹ, đối với đồng tính khá thấu hiểu, nhưng ông Cố không có a, không chỉ không có, đến tận bây giờ ông vẫn không biết ‘tiểu thuyết đam mỹ’ mà bạn già cùng em vợ xem rốt cuộc là gì.
Nghe qua, đại khái chỉ nhớ bốn chữ ‘tiểu thuyết đam mỹ’, nhưng ông Cố không phải người có lòng hiếu kỳ cao, cho dù biết cũng không thăm dò xem đó là gì, cho nên đến giờ, thái độ của ông về giới đồng tính, hai bà không hề hay biết.
Nhớ tới anh rể, bà Hà không khỏi lo lắng, nếu anh rể phản đối thì nên làm sao mới tốt đây?
Bà Cố an ủi: “Không có việc gì, chúng ta hảo hảo thương lượng, nghĩ cách để anh rể em tiếp nhận.”
“Nghĩ cách làm anh rể tiếp nhận?” Bà Hà cau mày nghĩ nghĩ: “Nên nghĩ cách âm thầm một chút, bắt đầu từ cuộc sống hằng ngày, từng chút từng chút, chậm rãi để anh rể hiểu ra việc này.”
“Đúng, không nên để anh rể em lập tức biết, dù sao hai đứa cũng như vậy nhiều năm rồi, có thêm một chút thời gian cũng không sao, chỉ là nhất định không được để anh rể em phát hiện.”
“Đúng đúng, chúng ta…”
“Ừm ừm, đúng…”
… …
Bên này bà Cố bà Hà đang thương lượng tới khí thế ngất trời, bên kia Hà Tử Tường cả người lạnh băng như vừa đặt mình vào hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.
Vừa nãy cậu theo lệ thường tham gia cuộc họp hàng tháng, vừa vào phòng làm việc thì điện thoại riêng vang lên, Hà Tử Tường bước qua, tùy tay nhấn nghe: “Xin chào.”
“Cậu Hà, xin chào, tôi là bác sĩ của bệnh viện xx, là thế này, báo cáo kiểm tra sức khỏe tháng trước đã có, chúng tôi phát hiện….” Những lời sau đó Hà Tử Tường một chút cũng không nghe rõ, cậu chỉ nghe thấy hai chữ ‘ung thư’!
Ung thư!!
Tay Hà Tử Tường run lên nhè nhẹ, cầm tai nghe thật lâu cũng không có động tác.
Đột nhiên, ‘lạch cạch’ một tiếng, tai nghe rớt xuống, cả người Hà Tử Tường ngã xuống ghế, ũ rũ đưa tay lên che mặt, ung thư!
Ngoài phòng làm việc ầm ĩ, đã là thời gian tan tầm, nhóm đồng nghiệp bên ngoài bắt đầu thu dọn đồ đạc, Hà Tử Tường cũng đứng dậy, bắt đầu thu dọn.
Vừa nãy cậu nhắn tin cho Cố Hướng Bồi, lấy cớ nói trưa nay mình không về nhà ăn cơm, buổi chiều cũng xin phép nghỉ, cậu muốn tới bệnh viện một phen.
Dừng xe ở bãi đỗ xe bệnh viện, Hà Tử Tường khẩn trương tới thở không nổi, hai tay nắm chặt tay lái, làm thế nào cũng không nâng tay mở cửa nổi.
Trong lòng thực kích động, đừng vào, mau lái xe quay về đi, vô ích thôi, đời trước chết như vậy, đời này cũng không thoát được, vô ích thôi.
Hà Tử Tường buông vô lăng, cả người ngã ra sau tựa vào lưng ghế, trong lòng không ngừng khuyên nhủ bản thân: Hà Tử Tường, cho dù là ung thư dạ dày thời kỳ cuối thì mày cũng không nên tiêu cực như vậy, cho dù chết thì cũng phải đấu tranh một phen, tuyệt đối không thể dễ dàng từ bỏ.
Đúng vậy, không thể cứ buông tha như vậy. Húc Húc còn nhỏ, nó đã không còn mẹ, sao có thể mất cả ba? Anh, bọn họ mới ở cùng một chỗ không bao lâu, còn chưa được cha mẹ tán thành, người nhà chúc phúc, cậu sao có thể bỏ anh lại?
Còn có, giấc mộng đời trước, nếu cậu đi rồi, anh có đi theo con đường kia không?
Mẹ, ba đã sớm rời đi, mình là cột trụ duy nhất trong nhà, nếu cậu mất đi, mẹ phải làm sao đây…
Nghĩ tới đây, nghĩ tới hết thảy, hốc mắt Hà Tử Tường chậm rãi phiếm đỏ, cậu tuyệt đối tuyệt đối không thể từ bỏ, cậu còn nhiều người quan tâm, nhiều người yêu thương mình như vậy, cậu thực luyến tiếc bọn họ a.