Bà Cố sửng sốt, ngơ ngác nhìn Hà Thần, không chút động đậy.
Bà Hà có chút mơ hồ, cảm giác mình vừa nghe thấy một chuyện không thể tưởng tượng, có chút không dám tin nhìn Hà Thần, khựng hai giây, do dự hỏi: “Húc Húc, con mới nói, mới nói cái gì?”
Hà Thần sau khi nói ra những lời oanh tạc đó thì lại tiếp tục ăn anh đào của mình, căn bản không chú ý hai bà vì nó mà kích động biết bao. Nghe thấy bà hỏi, Hà Thần ngẩng đầu, lặp lại: “Ba ba với bác.” Nói tới đây, bé làm động tác hôn: “Moazz ~~~~ hôn a.”
Bà Cố cùng bà Hà liếc nhìn nhau, miễn cưỡng áp chế khiếp sợ, hai người cùng bật dậy, một người ôm Hà Thần, một người tắt TV: “Húc Húc, không còn sớm, ngủ thôi con.”
“A…. đỏ đỏ của con, đỏ đỏ…” Hà Thần đột nhiên bị bà nội ôm chầm lấy chạy lên phòng, làm bé vội vàng nói, đỏ đỏ của bé vẫn chưa ăn xong a.
Bà Cố ở phía sau cầm lấy cái chén chứa anh đào của Hà Thần chạy theo lên lầu, đặt trên tủ đầu giường của bé, dỗ dành: “Húc Húc ngoan, đỏ đỏ chúng ta giữ lại ngày mai hãy ăn, ngày mai bà nội sẽ cho con một chén thật đầy luôn.”
“Thật sao?” Hà Thần vốn không buồn ngủ, nghe bà Cố nói vậy lập tức ngoan ngoãn kéo chăn: “Dạ, bà nội Cố, bà nội, con ngủ đây, ngày mai nhất định phải cho con một chén đầy a ~ ~”
“Rồi rồi.” Hai bà cố nhẫn nại, chờ Hà Thần ngủ rồi mới rời khỏi phòng.
Nhìn thời gian, tuy chưa tới giờ ông Cố về nhưng hai bà vẫn cẩn thận đi vào phòng bà Hà, khóa cửa, ngồi xuống giường.
Một trận trầm mặc!
Hai người cũng không biết nên nói gì, hai năm nay tuy bọn họ vẫn xem tiểu thuyết đam mỹ nhưng dù sao tiểu thuyết cũng là tiểu thuyết, hiện thực gặp phải thì cũng không phải vấn đề, nếu người kia không phải con trai mình, hai bà nhất định sẽ ủng hộ không thôi.
Chỉ là, sự thật lại là con mình.
Bà Cố cùng bà Hà không biết nên hình dung tâm tình hỗn loạn của mình thế nào. Rất nhiều chuyện chính là vậy: khi chưa gặp, chỉ nghe thấy chuyện của người khác thì bạn nghĩ chuyện chẳng là gì, mình nhất định sẽ khoan dung tha thứ, sẽ chân thành chúc phúc, có tình thì trở thành thân thuộc.
Chỉ là, khi thật sự phát sinh trên người mình hoặc người thân cận, bạn sẽ do dự, sẽ lùi bước.
Hai bà cụ ngồi trong phòng hồi lâu, thẳng tới khi ông Cố về nhà cũng chưa nói câu nào.
Đêm này, cả hai bà cùng bị mất ngủ!
Bà Hà nằm trên giường, trong đầu trằn trọc câu nói của Húc Húc ban nãy, con trai cùng Giang Lâm Nhi ly hôn, bà còn nghĩ con trai tốt nhất không nên lập tức tìm bạn gái hay vợ mới. Không phải mất lòng tin vào lòng người, chẳng qua dù sao cũng không phải con ruột, không thể nào yêu thương như con mình.
Cho nên, bà Hà tính toán, nếu con trai có ý muốn kết hôn lần nữa thì cứ để cháu trai cho bà chăm sóc, hai vợ chồng có thể có thế giới của riêng mình.
Sau đó, biết con trai không tính toán đi thêm bước nữa, bà nghĩ, giờ Húc Húc còn nhỏ, chờ nó lớn một chút thì cũng tốt.
Chính là, trái lo phải nghĩ, ngàn tính vạn tính, chỉ không ngờ con trai cư nhiên lại là đồng tính.
Đồng tính không phải không thể tiếp nhận, nhưng vì sao lại là cùng Hướng Bồi…
Hướng Bồi không phải không tốt, ngược lại nó quá tốt, tốt đến mức làm người ta không đành lòng.
Bà Hà đến bây giờ sao lại không hiểu vì sao Cố Hướng Bồi ngần ấy năm vẫn không tìm bạn gái, hơn 90% khẳng định có liên quan với Tử Tường.
Một đứa con xuất sắc như vậy, lại còn là con của chị mình… Tử Tường, sao có thể được Hướng Bồi nhắm trúng!?
… …
Ông Cố ngủ say khò khè, bà Cố thì trợn mắt, một chút buồn ngủ cũng không có.
Bà đột nhiên hiểu ra hành vi của con trai suốt nhiều năm qua, mỗi khi bà muốn giới thiệu đối tượng, mới đầu thì lấy cớ còn nhỏ, không muốn tìm, sau lại nói công việc bận rộn, tạm thời không nghĩ tới, sau đó nữa, thì không thích, tìm không thấy.
Hai năm nay, mỗi khi con trai cùng cháu trai về nhà, mỗi lần nhắc tới vấn đề này con trai liền bỏ chạy, lảng tránh, dùng đủ biện pháp để tránh né.
Nếu bị chọc tới nóng nảy thì dứt khoát không về.
Hai năm nay cứ vậy, bà thực sự đã sắp hết hi vọng về chuyện tình cảm của con trai, muốn từ bỏ, không thúc giục nữa, bị kháng cự nhiều năm như vậy cũng nản, cứ lẳng lặng chờ, sớm muộn gì cũng có ngày con trai dẫn bạn gái trở về, không biết là năm năm hay mười năm, chẳng lẽ con bà định cả đời không cưới vợ, sao có thể a.
Không ngờ, con trai đã tìm được người bầu bạn, lại còn là cháu ruột của bà.
Mấy năm nay, bà Cố không ngừng suy nghĩ, kết quả không xong nhất chính là con bà là người đồng tính, ít ra vẫn hơn là cả đời không ai cưới a! Không đúng, là chung thân không nói chuyện yêu đương, không cưới vợ, ít ra bên cạnh cũng có người bầu bạn.
Đọc tiểu thuyết đam mỹ hơn hai năm, bà Cố cũng lý giải giới này, bà dám vỗ ngực cam đoan, hiện giờ con trai nói mình là Gay thì bà cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, nhưng tuyệt đối không phải khiếp sợ như biết người con mình thích chính là cháu mình thế này, cũng thực khó tiếp nhận.
Sao lại có thể là Tử Tường a!
Con trai, bà Cố nghĩ, không biết từ khi nào thì nó bắt đầu thích Tử Tường.
Theo tình huống ở chung mấy năm nay của hai đứa, hơn 90% là con trai bà thích Tử Tường trước, bằng không, vì sao lại giữ thân trong sạch suốt hai mươi mấy năm, bên người không hề xuất hiện bóng dáng ai, mặc kệ là nam hay nữ.
Còn Tử Tường? Tử Tường từ khi nào bị con trai bà dụ dỗ?
Nghĩ nghĩ, bà cảm thấy hẳn là sau khi Tử Tường ly hôn với Giang Lâm Nhi.
Bởi vì, trước khi ly hôn, Tử Tường tuyệt đối là trai thẳng bình thường, có thể kết hôn với Giang Lâm Nhi, còn sinh ra Húc Húc.
Mặc dù có một số người song tính, nhưng bà Cố tin tưởng, cũng hiểu rõ, Tử Tường không phải người như vậy.
Ly hôn tới giờ cũng chỉ mới hai năm, một khoảng thời gian ngắn như vậy, con trai làm thế nào bẻ cong Tử Tường?
Nếu không lo lắng tới thân phận Tử Tường, kỳ thực, bà Cố vẫn thực vừa lòng với chuyện này, hai đứa đều tốt, cũng thực xứng đôi, từ nhỏ tình cảm đã rất tốt, Tử Tường lại còn là đứa nhỏ bà tận mắt nhìn thấy từ nhỏ, hiểu rõ tính tình, hai đứa hoàn toàn có thể bên nhau lâu dài.
Chính là, vì cái gì Tử Tường lại là cháu bà?