Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh

Chương 53: Bất Nhất Dạng Đích Nhân Sinh [53]



Đời này Lâm Tuấn rốt cuộc đã làm gì, Hà Tử Tường không biết, nhưng bản thân có thể làm gì thì cậu biết.

Đợi cấp dưới A cùng cấp dưới B rời khỏi gian trà nước, Hà Tử Tường mới bước ra quay lại phòng làm việc.

Lick mở web, tra những tin tức mới nhất về Hồng Đạt, quả nhiên giống như A nói, vài phút trước Hồng Đạt vừa gọi phóng viên tới tổ chức họp báo, thuyết minh sự kiện sụp lở lần này do sắt thép cùng đất đá có vấn đề.

Cũng có thể giống như B nói, Hồng Đạt chỉ muốn trốn tránh trách nhiệm, làm công tu cung ứng vật liệu cho một tập đoàn lớn thì nhất định phải được kiểm duyệt chất lượng sản phẩm, mấy cứ lung tung hỗn tạp nào có thể chen chân.

Dù sao trong chuyện này nhất định có chút mờ ám, nguyên nhân là Lâm Tuấn đang liều mạng muốn lấy lòng Lý Duệ.

Hà Tử Tường tin tưởng những gì Hồng Đạt nói, lần này bọn họ thật sự bị hãm hại.

Cầm lấy điện thoại gọi cho Nhiếp Mục, Nhiếp Mục có thân thích làm bên cục cảnh sát, muốn nhờ cậu ta hỏi thăm xem bên đó rốt cuộc nắm được bằng chứng gì, sự tình phát triển ra sao.

Nhiếp Mục đang dẫn đoàn bên Hawaii, nhận được điện thoại của Hà Tử Tường thì giật nảy, bởi vì đó giờ Hà Tử Tường chưa từng gọi điện trong giờ làm việc, dù sao, Hà Tử Tường chính là một kẻ cuồng công tác.

Nghe thấy yêu cầu của Hà Tử Tường, Nhiếp Mục hơi sửng sốt, bất quá không hề hỏi nguyên nhân, lập tức đáp ứng: “Ừ ừ, tốt.”

Hà Tử Tường cúp máy, thu thập lại những suy nghĩ lộn xộn, bắt đầu chuyên tâm làm việc đồng thời chờ tin tức từ Nhiếp Mục.

Không bao lâu sau, Nhiếp Mục gọi trở lại: “Tử Tường, tôi mới gọi hỏi anh họ, ảnh nói mấy hôm trước cảnh sát có mời các nhà cung ứng vật liệu cho Hồng Đạt tới phối hợp điều tra, theo kết quả kiểm tra sản phẩm cùng thủ tục. Cuối cùng tra ra hai nhà cung ứng có chút vấn đề.”

“Vấn đề gì?” Hà Tử Tường hỏi.

“Một bên là giấy tờ có vấn đề, giấy kiểm tra chất lượng vật liệu là giả, còn bên kia thì trong kho hàng tìm được một số thép thứ phẩm, hơn nữa, căn cứ theo số vật liệu còn thừa lại bên Hồng Đạt thì vật liệu của một trong hai công ty này có độ tương đồng rất lớn.” Nhiếp Mục chuyển đạt lại những lời anh họ vừa nói.

“Tên hai công ty đó là gì?” Hà Tử Tường biết bên phạm lỗi giấy tờ đại khái là xui xẻo mà thôi, còn bên dùng thép thứ phẩm đại khái là công ty mà Lâm Tuấn đã hợp tác.

Hà Tử Tường ghi lại tên hai công ty nọ, sau đó bảo thám tử tư điều tra tình hình xuất nhập hàng của công ty có liên kết với Lâm Tuấn.

Hôm sau Nhiếp Mục lại gọi điện qua: “Tử Tường, bên anh họ tôi lại có tin mới.”

“Tin gì?”

“Hôm qua không phải đã nói có hai công ty cung ứng có vấn đề à, sản phẩm của công ty dùng giấy tờ giả không đồng nhất với số vật liệu có vấn đề lần này, mà là công ty có số hàng tồn kho kia.

“À.” Hà Tử Tường không ngờ cảnh sát làm việc nhanh chóng tới vậy, mới đó đã xác nhận đối tượng tình nghi: “Nói thế nào?”

“Người đại diện pháp lý khai báo, mấy tháng trước anh ta hợp tác với một người, đối phương sẽ cung cấp vật liệu thép giá rẻ để hợp tác với Hồng Đạt.”

“Cảnh sát đã tìm ra người đối tác kia chưa?” Hà Tử Tường không biết đời trước Lâm Tuấn có tham gia cung ứng vật liệu cho Hồng Đạt hay không, nếu có, gã ta đã dùng biện pháp gì để trốn tránh không bị pháp luật trừng phạt!?

“Không tìm được.” Nói tới chuyện này, giọng điệu Nhiếp Mục có chút kinh ngạc: “Tử Tường, cậu có đoán được vì sao không thể điều tra ra người này không?” Nhiếp Mục cố ý lấp lửng.

“Chẳng lẽ?” Hà Tử Tường nghĩ ngợi: “Chẳng lẽ ngay cả thân phận cũng là giả?”

“Chính xác.” Nhiếp Mục có chút không thể tin nói: “Là chứng minh giả, người đại diện pháp lý kia căn bản không đăng ký công ty gì cả, bởi vì, người nọ là nông dân, lớn lên ở dưới vùng quê, cả đời chưa từng rời khỏi đó. Lúc biết tên mình bị lấy đi đăng ký này nọ thì kinh ngạc không thôi, ngay cả công ty là gì, gã ta còn không biết.”

Đại khái là nói liên tục một tràng, Nhiếp Mục ngừng lại lấy hơi mới nói tiếp: “Nhóm anh họ tới địa chỉ đăng ký công ty thì phát hiện nó đã đóng cửa, mấy người bảo vệ thì căn bản không biết phát sinh chuyện gì, chỉ đi làm như bình thường, hỏi thì bọn họ nói ông chủ chưa bao giờ xuất hiện, cũng không rõ có bộ dáng gì, chỉ có một quản lí, mà mấy hôm trước quản lí cũng đi đâu không rõ, gọi điện không được.”

Hà Tử Tường nghe vậy thì đại khái đoán ra thủ đoạn của Lâm Tuấn, đơn giản chính là sử dụng chứng minh giả để đăng ký công ty, thấy lần này gặp chuyện thì lập tức trốn tránh trách nhiệm, về phần quản lý kia, cũng không biết có phải là Lâm Tuấn hay không, vốn cũng không tiếp xúc nhiều.

… …

Ba ngày sau, thám tử tư gửi tin tới, Hà Tử Tường mở mail xem tư liệu.

Thám tử tư gửi bản ghi chép tiêu thụ nửa năm nay của công ty cung ứng cùng công ty của Lâm Tuấn, cũng chính là một ít nguồn hàng, thông qua so sánh thì Hà Tử Tường phát hiện, vào tháng hai công ty Lâm Tuấn bán ra một số vật liệu thép trị giá tám vạn NDT, theo sổ sách thì hai ngày sau, bên cung ứng nhận được số lượng tương tự, tháng ba, Lâm Tuấn lại tiếp tục bán tiếp một đợt, trị giá mười tám vạn, mà sổ sách bên cung ứng cũng có số lượng nhập hàng tương tự.

Tháng trước, cũng là tháng tư, bên Lâm Tuấn sản xuất một lô hàng trị giá hơn tám mươi vạn, bao gồm sắt thép, cát, đá, tiếp đó chia ra thành số nhỏ cung cấp cho bên cung ứng.

Theo phần điều tra này, Lâm Tuấn cung cấp vật liệu cho bên cung cấp là sự thực, chỉ là, chỉ trong vòng một tháng, gã ta làm sao kiếm ra mấy chục vạn để xoay nguồn hàng!?

Kết quả mấy ngày sau, thám tử tư truyền tới một tin làm Hà Tử Tường trào phúng nhếch môi cười mỉa, Giang Lâm Nhi.

Hiện tại, không cần suy đoán gì nhiều nữa, đơn giản là Giang Lâm Nhi cầm số tiền sáu mươi vạn sau khi ly hôn tìm tới Lâm Tuấn. Giang Lâm Nhi nói gì cậu không biết, bất quá đại khái là muốn giúp đỡ, cũng hi vọng nhờ cơ hội này mà một bước lên mây thu hoạch được tình yêu lãng mạn mỹ hảo. Lâm Tuấn đại khái cũng thuận thế, cầm lấy sáu mươi vạn kia nhập hàng, cũng tiêu thụ gần hết, kiếm được một khoảng không nhỏ, chỉ là nào ngờ lại xảy ra tai nạn xui rủi này.

Hà Tử Tưởng chỉnh lí lại phần tài liệu cảnh sát gửi qua, nặc danh gửi cho cảnh sát, để những kẻ gây nguy hại xã hội như Lâm Tuấn phải đền tội.

Ai biết, Hà Tử Tường còn chưa kịp gởi thì Nhiếp Mục lại gọi tới, vừa nghe máy, âm thanh hưng phấn của Nhiếp Mục không ngừng vang lên: “Tử Tường, tin tốt, tin tốt a ~~~”

“Tin tốt gì?” Hà Tử Tường nghĩ: “Chẳng lẽ là vụ Hồng Đạt…”

“Ha ha, chúc mừng, cậu đoán đúng rồi!” Tình tự của Nhiếp Mục khá phấn khởi, theo âm thanh có thể tưởng tượng cậu ta nhất định đang cười toe toét: “Vụ án đó có tiến triển mới.”

Từ mấy hôm trước Hà Tử Tường bảo Nhiếp Mục thăm dò vụ này, Nhiếp Mục liền hỏi vì sao Hà Tử Tường tự nhiên lại quan tâm tới chuyện này. Sau khi biết có liên quan tới gã tình nhân dan díu với vợ Hà Tử Tường, Nhiếp Mục lập tức kích động như vừa uống máu gà, chú ý cao độ tới vụ án này. Mỗi ngày ba lần như ăn cơm, gọi điện cho anh họ hỏi han tiến triển, sau đó lại gọi cho Hà Tử Tưởng báo cáo.

Vừa nãy, như thường lệ gọi qua thì ngoài ý muốn từ miệng anh họ biết được một tin tốt, Nhiếp Mục lập tức hưng phấn gọi cho Hà Tử Tường báo tin vui.

“Tiến triển gì?” Nghe giọng điệu Nhiếp Mục, đại khái là chuyện tốt đi, Hà Tử Tường nghĩ.

“Ha ha, Tử Tường, tôi biết gã tình nhân của Giang Lâm Nhi gọi là gì rồi?” Nhiếp Mục cười thực khoái chí.

“Cái gì!?” Hà Tử Tường sửng sốt, cậu đương nhiên hiểu những lời của Nhiếp Mục có ý gì: “Ý cậu là, cảnh sát đã bắt giữ một người tên Lâm Tuấn?”

“Đúng vậy.” Nhiếp Mục phát hiện Hà Tử Tường có vẻ không bất ngờ lắm thì có chút nghi hoặc, bất quá cũng thu lại biểu tình vui sướng khi thấy người gặp họa, nghiêm chỉnh nói: “Mới vừa nãy anh họ nói bọn họ được quần chúng mật báo, nói cái người dùng chứng minh giả đăng ký công ty là Lâm Tuấn, cũng cung cấp địa chỉ cùng những công ty khác mà gã làm giả.”

“Nhóm anh họ lập tức hành động, quả nhiên ở trong phòng Lâm Tuấn lục soát được một số giấy phép kinh doanh, đều dùng thân phận giả đăng ký, hơn nữa cũng tra ra Lâm Tuấn chính là người cung cấp nguồn hàng kém chất lượng. Nhóm anh họ bắt được gã ngay tại nhà luôn, ảnh còn nói, khi đó ở trong phòng không phải chỉ có mình Lâm Tuấn, còn có bạn gái gã, tên là Giang Lâm Nhi.”

“Cho nên, tôi mới biết gã tình nhân… của Giang Lâm Nhi gọi là gì.” Nhiếp Mục thành thật nói hết toàn bộ, bất quá trọng giọng điệu vẫn có chút đắc ý, ác nhân thì phải gặp ác báo.

“Quần chúng mật báo?” Hà Tử Tường nghi hoặc, có người mật báo, Lâm Tuấn cẩn thận như vậy, ai lại biết rõ những chuyện gã ta làm, hơn nữa vì sao đời trước không có.

“Không biết, anh họ không tiết lộ.” Nhiếp Mục cũng hiếu kì hỏi qua, bất quá anh họ kín như bưng, làm thế nào cũng không chịu nói.

“Ừ, rồi rồi, tôi biết rồi. Nhiếp Mục, cám ơn cậu.” Hà Tử Tường chân thành cám ơn.

“Anh em cả, khách sáo vậy làm gì.” Nhiếp Mục xem thường thái độ trịnh trọng của Hà Tử Tường: “Chờ tôi về nước, mời ăn bữa cơm là được rồi.”

“Này tuyệt đối không thành vấn đề.” Hà Tử Tường cũng hiểu, với giao tình của hai bọn họ, nói mấy lời này quả thực quá khách sáo, nhưng câu cám ơn này không chỉ vì chuyện này. Đời trước lúc cậu mắc bệnh nan y, Nhiếp Mục đã tận tâm tận lực tìm kiếm bác sĩ điều trị, nếu không nhân cơ hội này nói lời cám ơn, cậu thực sự không biết phải chờ đến bao giờ.

Lại trò chuyện thêm một hồi, tới tận lúc Nhiếp Mục có chuyện thì Hà Tử Tường mới cúp máy.

Thật ra, đối với người mật báo kia, Hà Tử Tường vẫn khá hiếu kì, bất quá tình thế đã thế này, cảnh sát cũng có bằng chứng, cậu cũng không cần làm chuyện dư thừa, dứt khoát xóa bỏ tư liệu, hiện giờ chuyện có thể làm là ngồi chờ kết quả.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv