Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì, Hà Tử Tường không rõ vì sao mình lại trùng sinh vào hôm nay, bất quá khi cùng Cố Hướng Bồi tới chỗ A Văn ăn cơm thì cậu đã nhớ ra.
Lúc đó bản thân vừa biết tin vợ có thai, gặp ai cũng vui sướng chia sẻ, Cố Hướng Bồi thì mới đi công tác về hôm qua nên cậu mới nhân bữa cơm này nói chuyện với anh. Hình như khi đó cậu cứ mãi chìm đắm trong niềm vui được làm cha, không ngừng kể về những ảo tưởng hạnh phúc mỹ mãn sau khi đứa con chào đời.
Hà Tử Tường không nhớ rõ khi mình nói những lời kia, Cố Hướng Bồi có biểu tình gì, bởi vì, cậu chỉ mãi mê chìm đắm trong giấc mơ hạnh phúc của mình. Hà Tử Tường có chút hối hận, trước kia sao mình trì độn như vậy, nói không chừng khi đó anh họ có chuyện gì đó mà cậu không biết, hoặc anh định nhân cơ hội này nói cho cậu biết, bất quá nhìn thấy bộ dáng vui sướng của cậu thì nói không nên lời. Cũng chính vì thế cậu vĩnh viễn không biết nguyên do Cố Hướng Bồi xuất ngoại, mà càng hỏng bét nhất chính là kể từ đó liên hệ giữa hai người ngày càng ít, cho dù có thì chỉ là những món quà trong các dịp lễ tết sinh nhật.
Hà Tử Tường nghĩ muốn nát óc cũng không hiểu vì sao Cố Hướng Bồi lại quyết định từ chức xuất ngoại, chẳng lẽ có người yêu? Trong trí nhớ, cậu chưa từng thấy Cố Hướng Bồi nói chuyện yêu đương, từ nhỏ tới lớn vẫn vậy. Với tần suất hai ngày gặp ít nhất ba lần của hai người, không thể nào có chuyện Cố Hướng Bồi có người yêu mà cậu không biết, chẳng lẽ là yêu thầm, sau đó phát hiện đối phương lập gia đình mà chú rễ không phải mình nên bi phẫn quyết định xuất ngoại!
Này, rất có thể. Hà Tử Tường rốt cuộc nghĩ ra một lý giải có khả năng, như vậy, lúc này cậu phải đặc biệt chú ý tới trạng thái Cố Hướng Bồi, có thể đúng lúc khuyên giải.
Hà Tử Tường không muốn Cố Hướng Bồi xuất ngoại, ít nhất là hiện tại. Đối với cậu mà nói, Cố Hướng Bồi vừa là anh lại vừa là cha, cậu vẫn khá ỷ lại, nhất là lúc này, sau khi đã trùng sinh một cách không tưởng, trong lòng ít nhiều vẫn có chút không an toàn, nếu không có một người mà cậu hoàn toàn tin cậy ở bên cạnh, Hà Tử Tường cứ cảm thấy hoang mang bất định.
“Tử Tường?” Hà Tử Tường cúi đầu như đang suy tư, biểu tình giống như gặp phải nan đề, công tác có gì khó khăn sao? Cố Hướng Bồi có chút lo lắng hỏi.
“A?” Hà Tử Tường ngẩng đầu, phát hiện Cố Hướng Bồi đang quan tâm nhìn mình, liền mỉm cười: “Không, Anh, em có chuyện muốn nói với anh.” Đối với chuyện Giang Lâm Nhi mang thai, Hà Tử Tường tự nhiên cần phải nói, chính là nên dùng thái độ nào để nói, nghĩ nghĩ, cậu quyết định dùng ‘có chuyện’ chứ không phải ‘có chuyện vui’.
“Nga, chuyện gì?” Cố Hướng Bồi chuyên chú lái xe, tùy ý hỏi.
“Lâm Nhi có thai, hai ngày trước kiểm tra ra.” Giọng điệu Hà Tử Tường bình thường, không vui sướng cũng không tức giận.
Nghe thấy tin này, đôi tay nắm vô lăng của Cố Hướng Bồi hung hăng siết lại, không quay đầu, có chút khô khan ‘Ách’ một tiếng. Hai giây sau, đôi tay nhanh chóng thả lỏng, âm thanh cũng khôi phục bình thường: “Biết khi nào, chúc mừng em a.”
“Ừm, hai ngày trước tới bệnh viện kiểm tra được.” Hà Tử Tường chuyên chú nghĩ tới chuyện của mình nên không chú ý một khắc bất thường của Cố Hướng Bồi.
Cố Hướng Bồi vốn chờ nghe Hà Tử Tường thao thao bất tuyệt sau khi con chào đời thì con trai đặt tên gì, con gái đặt tên gì, phải cố gắng kiếm tiền để chăm sóc hai mẹ con hạnh phúc này nọ.
Bất quá, chờ nửa ngày cũng không nghe thấy gì, Cố Hướng Bồi kinh ngạc quay đầu liếc nhìn qua, Hà Tử Tường đang cúi đầu nghĩ ngợi, mà biểu tình trên mặt thì không phải vui sướng, cũng không phải hạnh phúc, anh không biết nên hình dung thế nào, bất quá anh biết có lẽ Tử Tường cùng Giang Lâm Nhi đã xảy ra chuyện gì đó.
Kỳ thực, cuộc hôn nhân không hạnh phúc của dì dượng đã tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Hà Tử Tường, vì thế em ấy vẫn luôn ước mơ có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, không cần giống như ba mẹ mình, không ngày nào không cãi nhau, đánh nhau.
Mà hiện giờ Giang Lâm Nhi có thai, khoảng cách tới giấc mộng kia ngày càng gần hơn, theo lý mà nói, Hà Tử Tường phải thực hưng phấn mới đúng, nhưng hiện giờ lại có vẻ thực lãnh tĩnh. Cố Hướng Bồi nhíu mày, không thích hợp, đã xảy ra chuyện gì sao? Bất quá thấy Hà Tử Tường không có hứng thú tâm sự, Cố Hướng Bồi cũng không miễn cưỡng, chỉ cười cười nói sang chuyện khác: “Lần này anh đi công tác có mang quà về cho em a.”
Hà Tử Tường giống như nhớ tới gì đó, mở to mắt: “Quà gì?” Nếu cậu nhớ không lầm, đó là một Transformers. Lúc nhỏ Hà Tử Tường rất thích phim hoạt hình ‘Transformers’, sau khi lớn lên niềm yêu thích cũng không biến mất, ngược lại theo thời gian lại càng gia tăng, lạc thú lớn nhất của cậu chính là sưu tầm đủ loại Transformers.
Cố Hướng Bồi lộ ra một nụ cười thần bí: “Tý nữa rồi biết.”
Hà Tử Tường đã biết đáp án nhưng vẫn phối hợp với anh: “Anh, quà gì mà thần thần bí bí vậy a?”
“Đương nhiên rồi, quà này vất vả lắm anh mới mua được a.”
Hà Tử Tưởng vốn định nói gì đó, bất quá nghe thấy câu này thì khựng lại, cho tới nay Cố Hướng Bồi vẫn như vậy, luôn nhớ rõ yêu thích của cậu, chỉ cần là thứ cậu thích, không cần cậu nói, anh đã giúp cậu tìm ra.
Xe tiến vào một tiểu khu, dừng lại ở bãi đậu xe, hai người bước xuống, cùng đi vào trong.
Nhà hàng của A Văn ở ngay trong nhà anh, cũng như các nhà hàng khác, muốn tới dùng cơm phải đặt chỗ trước, bất quá không có quyền lợi gọi món, cơ bản do ông chủ sắp xếp, bất quá cũng không phải tuyệt đối, lúc đặt chỗ, ông chủ sẽ hỏi rõ khẩu vị cùng các loại thức ăn kiêng kị.
Dùng xong cơm chiều, rời khỏi chỗ A Văn, hai người đi tới bãi đậu xe, Cố Hướng Bồi giống như vô tình hỏi: “Buổi tối muốn qua chỗ anh không?” Anh nhớ rõ, vừa nãy Tử Tường nói đêm nay muốn mình thu lưu.
“Không được.” Hà Tử Tường lắc đầu: “Em phải về nhà.”
“Ừm, được rồi.” Cố Hướng Bồi che dấu đi thất vọng, cố tỏ ra bình thường nói: “Anh đưa em về.”
… …
Cầm bộ Transformers Cố Hướng Bồi tặng, Hà Tử Tường dùng chìa mở cửa, đổi giày đi vào phòng khách, bà Hà đang ngồi xem TV, nghe thấy tiếng động thì quay đầu nhìn lại: “Tiểu Tường, về rồi à? Ăn cơm chưa con?”
“Mẹ.” Hà Tử Tường đi tới ngồi cạnh bà: “Ăn rồi, ăn với anh họ.”
“Hướng Bồi trở lại rồi à?” Bà Hà thấy bộ dáng con trai thực mệt mỏi, liền lo lắng hỏi: “Công việc mệt lắm hả con?”
“Anh họ vừa về hôm qua.” Thấy vẻ mặt lo lắng của mẹ, Hà Tử Tường đột nhiên nhớ tới, đời trước khi biết mình mắc bệnh nan y, mẹ với mái đầu hoa râm vì không chịu nổi kích thích đã trực tiếp ngất xỉu. Cuộc đời bà Hà, nói lận đận long đong cũng không đủ, cuộc hôn nhân không hạnh phúc, cực khổ vất vả nuôi con khôn lớn thành tài, nào ngờ, phúc còn chưa kịp hưởng đã nhận tin con trai mắc bệnh nan y, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Hà Tử Tường vòng tay ôm lấy mẹ, tựa đầu bên vai bà: “Mẹ.” Tiếp đó, không nói thêm gì.
Bà Hà ôm lại con trai: “Công việc gặp khó khăn hay con khó chịu ở đâu?”
Tựa vào vai bà lắc lắc đầu, Hà Tử Tường chậm rãi trả lời: “Không phải, không khó chịu, con tốt lắm, chỉ là đột nhiên muốn ôm mẹ.”
“Ha hả.” Thấy con trai nói chuyện vẫn thực trẻ con như vậy, bà Hà không khỏi cười khẽ: “Đã làm cha rồi mà vẫn thích làm nũng với mẹ a.”
Cùng mẹ trong phòng khách hưởng thụ tình mẫu tử một chốc, Hà Tử Tường quay về phòng mình, đây là lần đầu tiên cậu về phòng sau khi tỉnh lại lúc sáng. Nhìn chăn bông đỏ thẫm trong phòng, một loạt son phấn trên bàn trang điểm, từng ngóc ngách đều biểu hiện dấu vết tồn tại của một nữ chủ nhân, Hà Tử Tường đột nhiên có chút phiền lòng.
Đối với Giang Lâm Nhi, cậu nên làm gì đây?
Hà Tử Tường ngã xuống nệm, nằm trên giường nhìn trần nhà: hiện giờ cậu đã biết, nếu tiếp tục duy trì quan hệ hôn nhân với Giang Lâm Nhi thì cuối cùng sẽ có kết quả gì. Hà Tử Tường lập tức nghĩ tới ly hôn, tuy sau khi sống lại, cậu có thể tránh đi căn bệnh kia, cũng có thể nghĩ cách chia cắt hoặc ngăn cản hai người kia gặp nhau. Bất quá quá Hà Tử Tường không muốn làm vậy, đối với cậu, phản bội là phản bội, không cần phải tránh né hay phủ nhận nó không tồn tại.
Đời này, cậu không muốn bản thân phải chịu đựng tình cảnh bị phản bội nữa, chỉ một lần là quá đủ.
Nếu không thể tha thứ thì ly hôn đi. Nhưng hiện giờ không phải thời cơ tốt, bởi vì Giang Lâm Nhi đang có thai, con trai Hà Thần vẫn chưa chào đời, kia, chỉ có thể Hà Thần ra đời mới đề cập tới chuyện ly hôn.
Nghĩ xong chuyện Giang Lâm Nhi, Hà Tử Tường thở dài một hơi, tảng đá nặng nề trong lòng cũng buông lỏng đôi chút, không còn đè áp làm cậu thở không nổi nữa.
Đối với người nhân tình kia, không phải Hà Tử Tường không muốn truy ra, dĩ nhiên cậu rất muốn biết đối phương là ai, vì sao lại thông đồng với Giang Lâm Nhi, bắt đầu từ khi nào thì phát sinh tình cảm, bắt đầu gian díu sau lưng cậu từ bao giờ. Nhưng cậu căn bản không thể tìm ra người nọ, lúc ở bệnh viện chỉ loáng thoáng nghe thấy âm thanh chứ không nhìn được bộ dáng, dựa vào âm thanh trong kí ức mờ mịt tìm kiếm trong biển người, quả thực là nói dễ hơn làm.
Mà hiện giờ, hai bọn họ hẳn vẫn chưa gặp nhau đi. Cậu nhớ rõ, theo những gì nghe được thì từ nửa năm trước bọn họ đã cắm sừng lên đầu cậu, giả thuyết không phải nửa năm mà càng nhiều hơn thì cậu cũng không xác định được chính xác là bao lâu, dù sao từ giờ đến lúc đó còn tới bốn năm.
Bất quá, Hà Tử Tường tính toán từ lúc này liền bắt đầu điều tra tất cả những người bạn khác phái của Giang Lâm Nhi, thử xem có tìm ra người kia hay không.