Giữa trưa cùng đồng nghiệp ở căn tin ăn cơm, kỳ thực Hà Tử Tường là một người khá kén ăn, có không ít món không thích, tỷ như hành gừng tỏi, ngò rí, cần tây, củ cải trắng, cà rốt, rất nhiều thứ chỉ cần nghe mùi thôi liền không ăn. Lúc ăn cơm bên ngoài, đầu bếp khó tránh cho vào những thứ này, vì thế mỗi khi ăn đều xăm soi thật kĩ, cố gắng không gắp trúng những thứ mình ghét.
Cũng vì tật kén ăn này Hà Tử Tường dưỡng thành tính cách không thích ăn cơm bên ngoài, đồng thời cũng tạo thành tật xấu không ăn cơm đúng bữa. Bởi vì không thích dùng cơm bên ngoài nên cứ kéo dài tới khi đói meo, chịu không nổi nữa mới ăn chút gì đó, hoặc dứt khoát chịu đói tới khi về nhà.
Nhưng đời này, Hà Tử Tường không muốn dung túng bản thân để bi kịch một lần nữa tái diễn, cho dù không nguyện ý ăn những thứ kia, cậu cũng bắt buộc bản thân phải ăn cơm đúng giờ đúng bữa, hơn nữa, cũng học các tiếp nhận những món ăn có hương vị kì quái kia.
“Tử Tường, hôm nay thế nhưng lại cùng tụi tôi đi ăn cơm a?” Đồng nghiệp thực kinh ngạc nhìn Hà Tử Tường, bọn họ đều biết, Hà Tử Tường là kẻ cuồng việc, thường xuyên là người ăn muộn nhất trong phòng, thậm chí, có ngày tới tận giờ tan tầm cũng chẳng thấy cậu ta rời khỏi phòng làm việc đi ăn cơm, không ngờ hôm nay thế nhưng lại cùng bọn họ ra căn tin.
“Đúng vậy, hôm nay sao đổi tính a?” Một đồng nghiệp khác cũng hiếu kỳ hỏi.
“Đói bụng tự nhiên muốn ăn cơm a.” Hà Tử Tường cười cười, chọn hai món mình thích, sau đó bưng mâm cơm theo đồng nghiệp tới bàn ăn.
Vì muốn sửa đổi những thói quen xấu, cho dù trong hai món ăn có hành và tỏi mình rất ghét, Hà Tử Tường vẫn ép bản thân không để ý, gắp một đũa bỏ vào miệng, chịu đựng hương vị cay nồng kia, gần như chết lặng nhấm nháp hai cái, thêm ngụm cơm trắng, nhai nhai rồi nuốt xuống, nhanh chóng giải quyết bữa cơm trưa.
Vài vị đồng nghiệp ngồi cạnh vốn định tâm sự với Hà Tử Tường một phen, bất quá thấy tốc độ ăn cơm của cậu thì đều trợn to mắt, đúng là kẻ cuồng công việc mà, xem đi, ngay cả ăn cơm cũng dùng tốc độ của máy bay chiến đấu a.
Buổi chiều, Hà Tử Tường thu thập đồ đạc chuẩn bị tan tầm thì tiếng chuông di động đột nhiên reo vang, cậu cầm điện thoại lên xem thử thì thấy trên màn hình xuất hiện một chữ ‘anh’.
Nhìn mấy chữ cái trên màn hình, Hà Tử Tường trong khoảnh khắc có chút hoài nghi đây rốt cuộc là sự thật hay nằm mơ.
“Tử Tường, sao cứ nhìn điện thoại mà không nghe máy đi?” Đồng nghiệp đi ngang qua, thấy cậu cứ ngơ ngác nhìn điện thoại thì tò mò hỏi.
“À…” Hà Tử Tường hoàn hồn, vội vàng nghe máy: “Anh.” Âm thanh vì kích động mà không khỏi có chút run rẩy.
“Ừ, Tử Tường, có chuyện gì à?” Cố Hướng Bồi ở đầu dây bên kia lập tức phát giác âm thanh Hà Tử Tường có chút khác thường, liền quan tâm hỏi.
“A.” Nghe thấy giọng nói đối phương, Hà Tử Tường căn bản không có cách nào làm bản thân không kích động, bất quá cậu cũng hiểu, tình huống của mình căn bản không thể nói với bất kì ai, vì thế có kích động cũng vô ích, chỉ đành yên lặng đè nén. Hà Tử Tường hơi bình phục lại tâm tình kích động của mình, cố tỏ ra bình ổn đáp: “Không có, không có việc gì.”
Tuy có chút lo lắng, bất quá Hà Tử Tường không muốn nói thì Cố Hướng Bồi cũng không cưỡng cầu, vì thế nói qua chuyện khác: “Ăn cơm tối chưa?”
“Vẫn chưa, mới tan tầm. Còn chưa biết tối nay ăn gì a?” Hoàn toàn không chút lo lắng, đối với người này, giọng điệu Hà Tử Tường vô thức thả lỏng, mang theo cảm giác thân thiết vô cùng.
Cố Hướng Bồi ở đầu dây bên kia cười khẽ hai tiếng: “Sao thế, hôm nay trong nhà không làm cơm à?”
“Ách, ừ, không có.” Hà Tử Tường chợt nhớ ra, hình như Cố Hướng Bồi vẫn chưa biết chuyện Giang Lâm Nhi có thai: “Lâm Nhi về nhà mẹ đẻ, mẹ mới gửi tin nói bà qua nhà dì Lý chơi, giờ trong nhà chỉ còn lại mỗi em. Anh, đêm nay anh thu lưu em đi a.” Câu cuối cùng vô thức lộ ra chút làm nũng, giống như những khi vui đùa lúc bé, dường như nó đã khắc sâu vào lòng, căn bản không thể vì thời gian mà quên đi, thuần thục tới mức đã trở thành bản năng.
Bên kia đầu dây khựng một giây, hoặc căn bản còn chưa tới một giây, lập tức Hà Tử Tường nghe thấy âm thanh mang theo ý cười vang lên: “Tốt, em qua phòng làm việc của anh đi, phải chốc nữa anh mới xong việc.”
“Ừm, ok.” Hà Tử Tường cúp máy, nhìn di động chằm chằm, thật lâu không cử động.
Đã bao lâu rồi, đã bao lâu rồi không nghe thấy âm thanh này, anh! Hà Tử Tường tinh tế nhấm nuốt chữ này trong lòng, thật tốt, có thể sống lại, có thể cứu sinh mệnh bản thân, có thể sửa chữa những sai lầm, và tốt nhất là được gặp anh.
Cố Hướng Bồi là anh họ Hà Tử Tường, lớn hơn cậu hai tuổi, tình cảm của mẹ Hà Tử Tường với chị gái mình rất tốt, vẫn luôn qua lại, vì thế hai đứa nhỏ tự nhiên cũng thường xuyên chơi đùa, sau khi ba mẹ Hà Tử Tường ly hôn, hai nhà lại càng thân thiết hơn. Từ nhỏ Cố Hướng Bồi đã đặc biệt săn sóc Hà Tử Tường, có gì ăn ngon hay chơi vui, người đầu tiên nghĩ tới là Hà Tử Tường, nếu Hà Tử Tường không ở cũng lén để dành, khi bé Hà Tử Tường cũng rất dính người anh họ này.
Lúc thi lên trung học, Hà Tử Tường thi vào trường của Cố Hướng Bồi, tuy khi đó anh đã học cấp ba nhưng hễ em họ có chuyện cần thì lập tức giúp đỡ; sau đó khi thi lên đại học, Hà Tử Tường tự nhiên chọn học chung trường với anh, hơn nữa còn chọn cùng khoa tài chính; sau khi tốt nghiệp cũng nhờ Cố Hướng Bồi giới thiệu tiến vào công ty chứng khoán mà anh đang quản lí.
Tóm lại, trong sinh mệnh ngắn ngủi hai mươi mấy năm của Hà Tử Tường, sự tồn tại của Cố Hướng Bồi còn quan trọng hơn ba Hà Tử Tường, ngang hàng với mẹ, chỉ kém hơn con trai một chút, là một người phi thường phi thường quan trọng.
Nhưng một người quan trọng như vậy lại đột nhiên từ chức quản lí, quyết định xuất ngoại, hơn nữa theo kí ức đời trước, tới tận ngày Hà Tử Tường phát hiện bệnh ung thư cũng không nghe nói anh sẽ về nước.
Đối với việc Cố Hướng Bồi đột nhiên từ chức xuất ngoại, không chỉ người khác, ngay cả Hà Tử Tường tự nhận là phi thường hiểu anh cũng không biết, cũng không đoán được, cậu từng giáp mặt hỏi Cố Hướng Bồi, bất quá đối phương hiển nhiên không có tính toán nói cho cậu, vì thế Hà Tử Tường cũng không có được đáp án.
Hà Tử Tường đi thang máy lên tầng lầu của Cố Hướng Bồi, bước ra khỏi thang máy, thư kí làm việc bên ngoài đã tan tầm, Hà Tử Tường dừng lại, đưa tay gõ cửa, bên trong truyền ra một âm thanh trầm ổn: “Vào đi.”
Hà Tử Tường hít sâu vài hơi, làm dịu đi tâm tình kích động cùng khẩn trương của bản thân, mở xửa, nhìn thấy gương mặt tươi cười quen thuộc, cậu gọi nhẹ một tiếng: “Anh.”
Nghe thấy tiếng mở cửa, Cố Hướng Bồi ngừng lại công tác, ngẩng đầu, giống như mỗi lần gặp Hà Tử Tường, nở một nụ cười ôn nhu cùng như nguyện nghe thấy tiếng ‘anh’ của đối phương.
Cố Hướng Bồi dứt khoát gạt mớ văn kiện vốn tinh toán xử lý cho xong qua một bên, đứng lên, cầm lấy áo khoác tây trang đi về phía Hà Tử Tường: “Đói bụng rồi đúng không, đi thôi, anh dẫn em đi ăn.”
“Ừm.” Hà Tử Tường hơi cong khóe môi, đi theo Cố Hướng Bồi ra thang máy.
Có thể là vì có Cố Hướng Bồi bên cạnh, cũng có thể là do lần đầu tiên nhìn thấy người thân cận sau khi sống lại, Hà Tử Tường cảm thấy tâm tình trống rỗng của mình rốt cuộc cũng lắng đọng, tâm tình đang phiêu bổng cũng đáp xuống đất bằng.
Sáng nay đột nhiên tỉnh lại, cậu căn bản không có nhiều thời gian để bình ổn, hoàn toàn dựa theo bản năng mà sinh hoạt, đi làm. Cơ thể làm việc nhưng suy nghĩ cùng tâm tình vẫn chưa thống nhất với cơ thể, nếu phải dùng từ ngữ hình dung thì cụm từ cái xác không hồn có lẽ là thích hợp nhất lúc này.
Nhưng tới khi nhìn thấy Cố Hướng Bồi, Hà Tử Tường đột nhiên cảm thấy tâm tình mình trầm xuống, linh hồn cũng trở lại cơ thể. Bởi vì bất thình lình sống lại, bởi vì biết trước tương lai nên Hà Tử Tường có cảm giác không có thực, đau đớn mệt mỏi trên giường bệnh, tuyệt vọng vì căn bệnh nan y không có phương pháp trị liệu, tức giận, phẫn nộ vì nghe thấy vợ mình cùng tình nhân tính kế, hết thảy cứ như sẽ phát sinh mồn một trước mắt, rồi lại như một giấc mộng mà ngay giây tiếp theo sẽ tan biến.
Nhưng hiện giờ, Hà Tử Tường rốt cục có cảm giác chân thật, cậu thực sự tin tưởng bản thân sống lại, mà hết thảy những việc kia không phải sẽ phát sinh trong một giây tiếp theo. Bất quá cậu cũng hiểu rõ, đó không phải mộng, nếu cậu vẫn tiếp tục sống như trước kia thì chờ đợi mình chính là kết quả tương tự.
Đối với việc sống lại một đời, Hà Tử Tường vô cùng cảm kích, cho nên, cậu tuyệt đối sẽ không để mình lặp lại sai lầm cũ.
Mở cửa ngồi vào xe, hai người thắt dây an toàn, Cố Hướng Bồi ngẩng đầu nhìn Hà Tử Tường, cười nói: “Tử Tường, anh có đặt chỗ bên chỗ A Văn, chúng ta qua đó ăn được không?”
“Ừm, tốt.” Hà Tử Tường gật gật đầu. A Văn là ông chủ một nhà hàng, là bạn tốt của Cố Hướng Bồi, anh thường xuyên dẫn theo Hà Tử Tường, dần dần, A Văn cũng biết thói quen ăn uống của Hà Tử Tường, vì thế thực đơn cùng cách nấu cũng tận lực để ý tới khẩu vị, là một nơi dùng cơm bên ngoài mà Hà Tử Tường đỡ lo lắng nhất.