Buổi chiều tan tầm về nhà, Hà Tử Tường một tay cầm cặp sách, một tay cầm hộp bánh mua được sau cả buổi xếp hàng chờ đợi ở tiệm bánh ngọt nổi tiếng. Hà Tử Tường không thích đồ ngọt, bất quá tiệm bánh này có vài món khá ngon, cả nhà bọn họ đều yêu thích. Bà Hà thích, Giang Lâm Nhi thích, ngay cả đứa con trai Hà Thần chưa chào đời của cậu cũng rất thích.
Đời trước, vào những ngày công việc nhẹ nhàng, lúc trở về cậu sẽ lái xe tới tiệm xếp hàng, mua bánh Puffs mà Giang Lâm Nhi thích, bánh Tart Hà Thần thích, bánh Mousse mẹ thích cùng bánh Cookies mình thích.
Bất quá từ khi sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên Hà Tử Tường tới mua, không phải cậu không muốn hay không tưởng niệm, mà là tới giờ cửa tiệm mới bắt đầu khai trương, mà hôm nay cũng là ngày đầu tiên Hà Tử Tường không cần tăng ca, lúc chờ xe bus vừa vặn ngửi thấy mùi thơm, liền dựa theo lộ tuyến trong kí ức tìm tới.
Về tới nhà, mở cửa bước vào liền nhìn thấy một hình ảnh làm Hà Tử Tường sững sờ tại chỗ, đột nhiên có cảm giác tỉnh ngộ, hiểu ra ra vì sao dạo gần đây Giang Lâm Nhi hành động kỳ lạ như vậy.
Có lẽ âm thanh mở cửa của Hà Tử Tường không lớn, hoặc là đang quá chú tâm, hai người đang ngồi trong phòng khách nói chuyện không hề chú ý có người tới gần, vẫn cười nói như cũ, Giang Lâm Nhi cười tới run rẩy cả người, bộ dáng vô cùng vui vẻ.
Hà Tử Tường nhìn Giang Lâm Nhi tươi cười, dường như cậu chưa bao giờ thấy Giang Lâm Nhi vui vẻ tới vậy, tươi sáng, rạng rỡ không chút cố kỵ. Hà Tử Tường nhìn ra Giang Lâm Nhi ở trước mặt Lâm Tuấn rất tự nhiên, hoàn toàn lộ ra bộ mặt thực sự của mình.
Biểu tình Hà Tử Tường u ám, hộp bánh trong tay đột nhiên nặng ngàn cân, một tay không thể nào cầm nổi, phải dồn hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng cầm chắc. Hà Tử Tường hơi cúi đầu, khóe miệng châm chọc nhếch lên, cậu thực sự cảm thấy bản thân mình là một kẻ ngu đần! Dốt nát! Xếp hàng mua bánh gì chứ, còn không bằng ở công ty tăng ca, nếu vậy cũng không cần nhìn thấy hình ảnh ghê tởm này.
“A! Tử Tường, anh về rồi à?” Đột nhiên, âm thanh kinh ngạc của Giang Lâm Nhi vang lên.
Hà Tử Tường ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình cứng ngắc của Giang Lâm Nhi, nhìn thấy Lâm Tuấn đứng dậy, tươi cười chào hỏi với mình: “Tử Tường, cậu về rồi.”
Hà Tử Tường hơi nheo mắt, cố đè nén không để ánh mắt mình lạnh như băng, chỉ thản nhiên liếc nhìn Lâm Tuấn, gật đầu nhếch môi đáp lại, sau đó quay qua nhìn Giang Lâm Nhi: “Mẹ đâu?”
“Mẹ ra ngoài mua chút đồ ăn làm sẵn.” Giang Lâm Nhi có chút bất an, âm thanh cũng hơi luống cuống, hai tay không ngừng vò vạt áo làm nó trở nên nhăn nhúm.
“Ừ.” Hà Tử Tường gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Lâm Tuấn lập tức nhân cơ hội chuyển đề tài: “Tử Tường, không biết cậu còn nhớ tôi không, lần trước chúng ta từng gặp mặt ở trung tâm mua sắm đồ trẻ em. Tôi là bạn học của Lâm Nhi.”
“Ừ, nhớ rõ.” Hà Tử Tường thờ ơ lạnh nhạt, không để ý tới phản ứng khác thường của Giang Lâm Nhi, đồng thời đáp có lệ với Lâm Tuấn, mà Lâm Tuấn tựa hồ không phát hiện dị trạng của Giang Lâm Nhi, vẫn tươi cười nhiệt tình tìm chủ đề nói chuyện với Hà Tử Tường.
Hai người cứ vậy đứng ở phòng khách tán gẫu, Lâm Tuấn mỉm cười tươi rói, nhiệt tình chủ động, mà Hà Tử Tường thì lạnh nhạt hờ hững, càng chói lọi hơn chính là trong tay Hà Tử Tường còn cầm một hộp bánh vàng ươm có in logo tiệm bánh ngọt xx nào đó.
Lúc này, không có ai trong ba người muốn phá hỏng tình huống kì quái này, người nói chuyện thì típ tục nói chuyện, người vò áo thì típ tục vò áo, mà người cầm hộp bánh lại típ tục cầm.
“Ơ, này là sao?” Bà Hà vừa mở cửa vào nhà liền nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, không khỏi hoảng sợ, con trai bà cùng một thanh niên đứng trong phòng khách nói chuyện, con dâu bà thì đứng sau sô pha, vẻ mặt mờ mịt lo sợ.
Không nói tới khoảng cách khá xa giữa con trai cùng con dâu, cả ba đứa cứ đứng như vậy không mệt à, sao không ngồi xuống cho thoải mái mà nói chuyện!?
“Mẹ, mẹ về rồi.” Hà Tử Tường quay đầu lại, thực tự nhiên đặt hộp bánh xuống bàn trà, đi tới cạnh bà Hà, nhận thấy thức ăn trong tay bà, đồng thời tùy ý hỏi: “Mẹ mua gì vậy?”
“Tiểu Lâm, con ngồi đi.” Bà Hà mỉm cười nói với Lâm Tuấn, cũng vẫy vẫy tay bảo Giang Lâm Nhi đừng đứng mãi, sau đó mới trả lời vấn đề của Hà Tử Tường: “Mua cánh gà con thich, còn có giò heo Lâm Nhi thích.” Quay lại liền thấy con trai đã gặm một cái canh gà, ăn ngon lành.
“Ưm…” Hà Tử Tường gặm cánh gà, hàm hồ nói: “Mẹ, con vào bếp lấy chén dĩa.” Suốt khoảng thời gian này, cậu hoàn toàn không nhìn tới Giang Lâm Nhi.
Bà Hà buồn cười lắc đầu, quả thực không có cách nào với hành vi trẻ con cùng thái độ thờ ơ của con trai với Lâm Tuấn.
… …
Lý Duệ vẫn luôn là người Lâm Tuấn muốn bám lấy, bất quá nghĩ hết mọi cách vẫn không thể nào tiếp cận, cục diện giằng co rốt cuộc cũng xuất hiện một khe hở, Hà Tử Tường.
Mới đầu, Lâm Tuấn định thông qua Hà Tử Tưởng làm thân với Lý Duệ, bất quá rất nhanh, Lâm Tuấn phát hiện biện pháp này không ổn! Không thể thực hiện được, không biết vì lý do gì, Hà Tử Tường rất lạnh nhạt, thậm chí là xa cách, lần trước gã cố ý tạo ra tình huống gặp gỡ ngẫu nhiên ở trung tâm mua sắm, thế nhưng còn chưa tới mười phút Hà Tử Tường lại đột nhiên rời đi, mục đích muốn kết bạn không có cách nào hoàn thành.
Ngược lại, vợ Hà Tử Tường, cũng chính là bạn học cũ lại rất hữu hảo. Sau vài lần thử kết thân không thành, Lâm Tuấn thử kết nối với Giang Lâm Nhi, gã phát hiện, Giang Lâm Nhi rất nhiệt tình. Tuy biện pháp này khá vòng vèo nhưng ít ra cũng có tiến triển, bất quá tạm thời cũng không còn cách nào khác.
Lâm Tuấn nghĩ, cho dù chỉ một thời gian ngắn Lý Duệ đã mất hứng thú với Hà Tử Tường thì mình cũng chẳng tổn thất gì, đối với gã tâm sự ngon ngọt với phụ nữ đơn giản như uống nước mà thôi, uống nước chỉ cần há miệng nuốt, còn nói chuyện thì chỉ cần há miệng phun lời.
Nhưng, nếu hứng thú của Lý Duệ kéo đủ dài thì gã lời to.
Hà Tử Tường là một người đối đãi với vợ không tồi, chỉ riêng chuyện cố ý xin nghỉ phép bồi vợ tới trung tắm mua sắm là đủ hiểu, bình thường, những người thế này rất có tình nghĩa, đối xử với vợ thật tình thế nào thì với bạn cũng thế. Cho nên gã có thể thông qua Giang Lâm Nhi giới thiệu mà làm quen cùng trở thành bạn thân của Hà Tử Tường, kế tiếp bảo Hà Tử Tường mở miệng bảo Lý Duệ bố trí cho mình vài công trình.
Lâm Tuấn thấy qua không ít bạn giường của Lý Duệ, lúc Lý Duệ có hứng thú, bọn họ dễ dàng có được chức vị cao, thậm chí còn được tặng xe thể thao đồ hàng hiệu.
Vốn Lâm Tuấn không tính toán nhanh như vậy đã tới gặp Hà Tử Tường, dù sao ở sau lưng gặp gỡ vợ người ta, mặc kệ là người đàn ông nào cũng có chút suy nghĩ miên man, bất quá điều may mắn làm Lâm Tuấn có thể yên tâm thực thi kế hoặc là Giang Lâm Nhi hiện giờ đang có thai. Cho dù Hà Tử Tường có chút khó chịu nhưng không có khả năng nghi ngờ, mà sự thực cũng không có gì.
Bất quá mấy ngày trước gã tìm được một cơ hội, mặt dày tham gia tiệc rượu do Lý Duệ tổ chức ở một quán bar, vô tình nghe thấy một bằng hữu hỏi Lý Duệ đã truy đuổi được người kia chưa. Lâm Tuấn vừa nghe thấy tin này thì lập tức vãnh tai, nhất nhất chú ý các tin tức liên quan tới Lý Duệ, gần nhất ngoại trừ Hà Tử Tường thì còn ai nữa!
Lâm Tuấn nghĩ, nếu Lý Duệ mất hứng thú với Hà Tử Tường, gã lập tức cắt đứt liên hệ với Giang Lâm Nhi, nếu vẫn còn ôm hứng thú nồng nhiệt, gã phải nhanh chóng tiến hành kế hoạch, thừa dịp Lý Duệ chưa đắc thủ trở thành bạn tốt của Hà Tử Tường, sau khi Hà Tử Tường có quan hệ với Lý Duệ, gã có thể nhờ Hà Tử Tường mở miệng giúp đỡ.
Nghĩ tới đây, Lâm Tuấn đột nhiên có chút thương cảm với Giang Lâm Nhi, gã đã thấy không ít bạn giường của Lý Duệ, nếu đã có bạn gái, không ít người lựa chọn chia tay, còn đã kết hôn thì liền ly hôn. Không biết có phải bọn họ thực sự thích mùi vị đàn ông hay không, nhưng có thể khẳng định bọn họ rất thích kẻ có tiền, không muốn trở về những ngày nghèo khó trước kia.
Kết quả, Lý Duệ dùng giọng điệu say khướt nhưng vẫn rành mạch nói: “Không có, vẫn chưa theo đuổi được, ừm, cậu ta không chịu. Bất quá, tôi sẽ không từ bỏ, khó lắm mới gặp được người tôi thích như vậy.”
Một câu cuối của Lý Duệ quả thực chính là liều thuốc an thần, thoáng chốc những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Lâm Tuấn đều bình ổn lại, chút thương hại đối vơi Giang Lâm Nhi đã sớm bay tới nơi nào rồi, bắt đầu tính toán làm sao tiếp cận Hà Tử Tường kết thân.
Vì thế mới có một màn hôm nay.
Hà Tử Tường bưng chén dĩa trong phòng bếp ra, bà Hà cùng Giang Lâm Nhi đang giữ Lâm Tuấn ở lại ăn cơm, mà Lâm Tuấn ngoài mặt uyển chuyển từ chối nhưng không hề nhấc chân rời đi, ánh mắt vẫn liếc về phía nhà bếp, hi vọng Hà Tử Tường mở miệng mời mình ở lại.