Trải qua cố gắng, nhóm Hà Tử Tường nhận được kết quả đáng mừng, xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ, được nhóm cấp trên nhất trí khen ngợi.
Lúc dùng cơm, Hà Tử Tường, Chiêm Lịch cùng Nhạc Thanh Vân bưng cơm tới bàn, bởi vì được trưởng phòng chỉ định cùng thực hiện case, khoảng thời gian qua có rất nhiều vấn đề cần thảo luận, ngay cả lúc ăn cơm cũng tranh thủ bàn bạc, vì thế số lần ăn cơm chung cũng nhiều hơn, giao tình cũng theo đó mà thân thiết, từ quen biết trở thành thân thiết.
“Cậu có thấy qua bạn gái của Chi Đồng không? Là một cô gái rất xinh đẹp.” Chiêm Lịch ngồi xuống hỏi Nhạc Thanh Vân cùng Hà Tử Tường.
Lưu Chi Đồng là một đồng nghiệp ở phòng nhân sự bọn họ, khá thân với Nhạc Thanh Vân, mà Hà Tử Tường cùng Chiêm Lịch vì bắt đầu thân thiết với Nhạc Thanh Vân nên cũng nhận thức những bạn bè xung quanh.
“Không có, trước đó chỉ nghe nói là có quen bạn gái mà thôi.” Nhạc Thanh Vân lắc đầu, gần nhất cậu không tham gia tụ hội với đám Lưu Chi Đồng. Hà Tử Tường cũng lắc đầu, cậu cũng không biết.
Nói tiếp thì có chút kì quái, đại khái bởi vì thân phận bất đồng, Hà Tử Tường là trưởng nhóm nên tình cảm của Chiêm Lịch cùng Nhạc Thanh Vân không tồi. Đời trước, bởi vì không có ai làm lãnh đạo nên bầu không khí cạnh tranh khá khốc liệt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tuy tình cảm tốt hơn xưa nhưng không hề trở thành tình hữu nghị như bây giờ.
Sau đó phát sinh chuyện Chiêm Lịch ẵm hết công lao, thành công thăng chức thì chút giao tình cỏn con kia cũng hóa thành tro bụi.
Có lẽ vì vị trí không giống, phương thức xử lý không giống, cũng có lẽ vì tình cảnh giống nhau nên hai người càng dễ dàng đồng cảm hơn, Chiêm Lịch cùng Nhạc Thanh Vân thân thiết với nhau hơn với Hà Tử Tường rất nhiều.
Kỳ thực, trong mắt Chiêm Lịch cùng Nhạc Thanh Vân, năng lực làm việc của Hà Tử Tường rất xuất sắc, nhất là mấy tháng gần đây, lại thêm phương án xử lý case này, tuy không đến mức bị quy phục đến cúi đầu quy phục nhưng rung động tâm phục khẩu phục thì có.
Chiêm Lịch mơ ước vị trí trưởng phòng không phải chỉ mới ngày một ngày hai, mà gã biết rõ, Hà Tử Tường chính là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của mình, không nói tới người anh họ là giám đốc tài chính, năng lực của bản thân Hà Tử Tường đủ làm người ta e dè. Sau lần hợp tác với Hà Tử Tường, Chiêm Lịch chân chính kiến thức năng lực Hà Tử Tường, gã thực sự phiền muộn cùng ghen tỵ.
Bất quá, Chiêm Lịch nâng mắt liếc nhìn Hà Tử Tường ngồi ở đối diện, thực lực không bằng thì có thể dùng các phương pháp khác bù lại, tỷ như quan hệ giao tiếp hoặc tiền tài, này là một biện pháp tốt.
“Cậu gặp rồi à?” Nhạc Thanh Vân hỏi Chiêm Lịch.
“Ừ, tối qua đi uống rượu, tình cờ gặp Chi Đồng với bạn gái cậu ta.” Chiêm Lịch nhìn Nhạc Thanh Vân ngồi bên cạnh, năng lực cá nhân của Nhạc Thanh Vân không tồi, bất quá thái độ ứng xử quá cứng nhắc, không hiểu xoay chuyển, cũng không có quen biết gì, căn bản không đáng lo.
“Ồ, thật sự rất đẹp à?” Trong ba người bọn họ, chỉ có mình Hà Tử Tường đã kết hôn, hai người còn lại vẫn một thân một mình.
“Ừ, rất đẹp.”
Hà Tử Tường vừa nghe bọn họ nói chuyện phiếm vừa ăn cơm, có lẽ người khác cảm thấy tình cảm bọn họ không tồi, nhưng Hà Tử Tường biết, sự thực không phải như vậy, chẳng qua chỉ là chút xã giao ngoài mặt mà thôi, có lẽ đời trước cậu còn chưa biết cách xử lý, nhưng đời này, cậu sẽ không bao giờ lặp lại những sai lầm ngu ngốc kia nữa.
“Vẫn là Tử Tường tốt nhất, vợ đã lấy được, về nhà liền có người ân cần hỏi han, cơm canh nóng hôi hổi chờ sẵn.” Nhạc Thanh Vân có chút hâm mộ nói.
Hà Tử Tường chỉ yên lặng ăn cơm, nghe thấy chủ đề chuyển thành mình thì ngẩng đầu lên, làm ra bộ dáng âu sầu cảm thán: “Ai, kỳ thật độc thân tốt hơn, được tự do, không giống tôi bây giờ, trói buộc a.” Nói xong, Hà Tử Tường không khỏi thầm cười khổ, hôn nhân như vậy quả thực là trói buộc.
Chiêm Lịch cùng Nhạc Thanh Vân đều là người từ tỉnh vào, không thể so với dân bản xứ như Hà Tử Tường, có sẵn nhà cửa của cha mẹ, còn mấy kẻ độc thân như bọn họ, công ty không tồi, diện mạo không tồi, cũng khá thu hút nữ giới, nhưng mỗi lần đề cập tới chuyện kết hôn, mới vừa nói mình không có nhà, bạn gái liền biến sắc, nói hai người vẫn còn trẻ không nên cưới sớm như vậy, tiếp đó không bao lâu thì liền vì đủ nguyên nhân mà chia tay.
Chiêm Lịch cùng Nhạc Thanh Vân hiểu rõ, bản thân không có nhà thì đừng nghĩ tới chuyện kết hôn làm gì, vì thế luôn hâm mộ Hà Tử Tường.
Nghe Hà Tử Tường cảm khái, Chiêm Lịch mỉm cười xem thường: “Tử Tường, cậu đúng là có phúc mà không biết, bọn tôi gặp chị dâu rồi a, xinh đẹp như vậy, quả thực làm tụi này hâm mộ không thôi.”
“Ừ, ừ…” Nhạc Thanh Vân gật gù đồng ý, bởi vì công việc nên cậu cùng Chiêm Lịch có ghé qua nhà Hà Tử Tường một lần, cũng vì thế mà gặp mặt Giang Lâm Nhi: “Bất quá, Tử Tường nói cũng đúng, kết hôn có chỗ tốt của kết hôn, mà độc thân thì cũng có chỗ tốt của nó.”
Ba người vui vẻ trò chuyện, Hà Tử Tường cùng Chiêm Lịch đều có chút không yên lòng.
Hà Tử Tường gần nhất có chút buồn phiền, dạo gần đây lúc cậu tan tầm về nhà, Giang Lâm Nhi vẫn chưa về, hỏi đi đâu thì cứ nói ăn xong cơm chiều muốn ra ngoài vận động một chút. Bởi vì tăng ca nên luôn về sau giờ cơm, bất quá Hà Tử Tường vẫn cảm thấy vẻ mặt Giang Lâm Nhi lúc nói chuyện có chút bất an, giống như đang dối gạt gì đó. Hà Tử Tường có chút nghi ngờ, Giang Lâm Nhi đang lén lút làm gì sau lưng mình?
Mà Chiêm Lịch thì đang nghĩ tới chuyện thăng chức, gã vốn là người ngoài tỉnh, còn tốt nghiệp ở một trường đại học bình thường, có thể tiến vào công ty lớn thế này bởi vì chú họ đang làm quản lý ở đây, lợi dụng chức quyền đưa gã vào, mà gã cũng hiểu rõ, ở một môi trường cạnh tranh khốc liệt thế này, muốn có tiền đồ tốt, quan trọng nhất là năng lực của bản thân.
Vì thế gã vẫn luôn cố gắng làm việc, nhưng thật không ngờ lại có một người trẻ tuổi có bằng cấp tốt hơn gã, năng lực tốt hơn gã, ngay cả bối cảnh cũng tốt hơn, hết thảy mọi thứ của Hà Tử Tường đều làm gã ghen tị. Mặc kệ gã cố gắng thế nào cũng không vượt nổi phong thái của Hà Tử Tường, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương ngày càng tỏa sáng, ngày càng được trưởng phòng yêu thích, mà mình thì cách vị trí kia ngày càng xa.
Chiêm Lịch có chút lo lắng, nhất là hiện giờ trưởng phòng Lưu đã sắp thăng chức. Hà Tử Tường tuy đã lập công lớn nhưng gã nhất quyết không nhường vị trí kia cho bất kì ai. Chiêm Lịch nghiến răng nghiến lợi nghĩ, gã không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, nhất định phải nghĩ biện pháp xoay chuyển tình thế.