Chương 577
Đúng thế, là phấn khích và kích động!
Tạ Phương Kiệt dùng kiếm không chém đứt được tay Trần Đức, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ phấn khích và kích động không nên có. Vì hắn có hai sở thích, một là phụ nữ, hai là thách đấu!
Tạ Phương Kiệt thích thách đấu với kẻ mạnh để vừa tăng lên thực lực của bản thân, sau đó giẫm họ dưới chân như những con chó!
“Có thể dùng tay đỡ được một kiếm của tao thì mày là người đầu tiên đó. Đáng tiếc, ở trước mặt cao thủ ngưng khí đỉnh phong như tao, mày chỉ là một con kiến! Cùng lắm cũng chỉ to hơn đám kiến gọi là võ giả tông sư chút thôi!”
“Trần Bát Hoang, mày, có thể chết được rồi!”
Hắn vừa nói xong lại là một kiếm ập tới. Lần này không chém, mà là đâm!
Ai cũng biết, cách dùng kiếm tốt nhất không phải là chém, chém là đòn tấn công của đao hoặc búa. Mà kiếm, muốn có lực sát thương mạnh nhất, chính là đâm!
Thanh kiếm dài như một con rết, dùng một tư thế kỳ lạ rít gào đâm tới. Rõ ràng có thể thấy được không khí xung quanh thân kiếm cũng bắt đầu dao động, vì sức mạnh, tốc độ của một kiếm kia đã sinh ra một cơn gió xoáy quỷ dị, phát ra tiếng ù ù, cực kỳ đáng sợ!
“Ngưng khí?”
Trần Đức ngẩn ra, đây là lần đầu anh nghe thấy có người dùng cách thức như anh để tính toán cảnh giới của võ giả.
Có điều, Trần Đức chỉ hơi ngẩn ra chút, sau đó cười ha ha nói: “Tao, thật sự sẽ chết?”
Giờ đây, khi đối mặt với một kiếm này, anh cũng không ngồi tiếp mà đứng dậy.
Khi Trần Đức đứng dậy, chiếc ghế mây dưới mông như mất đi sức mạnh chống đỡ nó, lập tức vỡ nát thành nhiều mảnh, rơi xuống sàn.
Cùng lúc đó, một kiếm kia đã rít gào đâm tới trước mặt và chỉ thẳng vào cổ họng anh.
Dù là độ chính xác, sức mạnh, tốc độ hay linh khí quanh thân kiếm thì nó cũng mạnh hơn một chém hồi nãy rất nhiều.
Thanh kiếm ấy như là sử dụng kỹ xảo quay chụp, lập tức đã đâm tới trước mặt!
Thế nhưng, giây tiếp theo, một kiếm đáng sợ ấy lại khựng lại trước cổ họng Trần Đức!
Chỉ thấy anh giơ một tay lên, nắm lấy thân kiếm!
Đúng vậy, là nắm lấy thân kiếm!
Mũi kiếm kia chỉ cách cổ họng anh chưa đến 1cm, chỉ cần đâm tới một xíu nữa thôi là có thể đâm thẳng vào.
Đáng tiếc!
Bất kể là Tạ Phương Kiệt dùng sức thế nào thì vẫn không thể đâm tới được.
“Trần Bát Hoang tao liều thế đấy, hơn nữa sau này còn dám…”, Trần Đức nắm kiếm, nhìn Tạ Phương Kiệt mặt mày trắng bệch, chậm rãi nói.
“Có điều tiếc là mày sắp xong đời rồi”.
Trong lúc nói chuyện, Trần Đức giơ chân lên, đá một phát vào bộ phận quan trọng nhất của đàn ông.
“Không!”
Tạ Phương Kiệt thấy Trần Đức đá vào chỗ kia thì vẻ mặt chợt thay đổi hẳn. Hắn không chút suy nghĩ thả tay ra, dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại.