Chương 576
Tức thì, hệt như ngọn núi lớn ngàn cân nện xuống, tựa hồ trên chín tầng mây rơi ầm ầm xuống đất, tiếng động đinh tai nhức óc, xé thủng màng nhĩ.
Sức mạnh cực kỳ lớn tác dụng vào, hệt như đại hồng thủy phá tan đập ngăn nước, nước tuôn xối xả băng băng qua con đập nhỏ bé, áp lực mạnh đến nỗi không khí chung quanh cũng biến đổi, càm giác run rẩy sợ hãi ngập tràn.
Năng lượng mạnh mẽ trong cơn va chạm giữa cả hai tràn ngược ra ngoài, ba cô gái ăn mặc mong manh bị luồng khí này hất tung cả quần áo.
“Bụp bụpt!”
Cách đó không xa, đám đông cũng bị ảnh hưởng, kính mắt của một số người nổ tung vang lên tiếng lụp bụp, họ bưng mắt kêu lên thảm thiết, viền mắt đỏ ngầu.
Cùng lúc đó.
Trên người Trần Đức, tà áo dài bay phần phật, như bị cuồng phong hất lên, cái ghế mây anh ngồi cũng nứt ra răng rắc do phải chống chịu sức mạnh quá lớn, tựa hồ sẽ gãy nát bất cứ lúc nào, tuy nhiên, dường như chúng được một sức mạnh nào đó chống đỡ, muốn gãy cũng không gãy được, bốn chân ghế mây rầm rập nện xuống sàn!
“Keng!”
Tạ Phương Kiệt biến sắc, kiếm trong tay hắn run rẩy từng hồi, hệt như con cái giãy giụa trong lòng bàn tay, hắn giảm bớt rất nhiều lực lên tay mới ổn định trở lại, nhưng cánh tay của hắn hoàn toàn tê dại, gần như nhũn ra.
Chân hắn phải lùi về sau một bước!
Chỉ một bước thôi, cũng đủ phân cao thấp, khiến cho người khắp bốn phía đều như nhìn thấy ma quỷ, họ nhìn Trần Bát Hoang yên vị trên ghế, ánh mắt hoảng sợ, hồn vía lên mây.
Tay không chặn trường kiếm.
Không những không bị thương, mà còn hất ngược Tạ Phương Kiệt phải lùi về một bước.
Một bước này…
Có lẽ chẳng có gì đáng kể.
Nhưng lại đánh vào thị giác, linh hồn, tinh thần của hết thảy mọi người, không khác gì đứa trẻ tám tuổi tay không quật ngã tên đô vật nặng hàng trăm ký lô xuống đất.
Đầu óc mọi người xung quanh kêu ong ong, trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, con ngươi như muốn lọt khỏi tròng…
Mẹ nó, hai người này còn… còn… còn là người sao?
Chuyện này chắc chắn không ai có thể làm được!
Đặc biệt, Trần Bát Hoang còn… dùng cơ thể, hơn nữa còn là bàn tay yếu ớt trực tiếp đỡ một kiếm kia. Dưới đủ loại điều kiện bất lợi như vậy mà lại chẳng hề xây xát dù là một cọng tóc!
Đã thế, anh vẫn vững vàng ngồi trên chiếc ghế mây.
Sàn nhà dưới bốn chân ghế đã vỡ nát và bốn chân ghế mây cũng lún xuống!
Với tư duy của người bình thường thì đây là điều không thể nào xảy ra.
Song, lại cố tình xuất hiện ở trước mặt!
Giống như đang châm chọc, móc mỉa mấy ông trùm kinh doanh và Tạ Cường Đông cách đó không xa. Vẻ mặt ông ta gần như điên cuồng, vặn vẹo dữ tợn!
“Mày… khiến tao bất ngờ đấy, có thể đỡ được một kiếm của tao luôn. Đây là lần đầu tao gặp được đối thủ mạnh như vậy”, nhưng Tạ Phương Kiệt cũng không sợ, trên mặt còn lộ ra vẻ phấn khích đầy kích động.