Nghe lời đề nghị của Kỷ Vĩnh Đông, Phương Chân Tâm ngẫm nghĩ giờ mang theo hộp cơm bước ra từ phòng anh ta, chắc chắn sẽ bị người khác dị nghị, cô không muốn người nhiều người biết về mối quan hệ giữa mình và anh ta, như vậy sau này khi tách ra cũng sẽ dễ dàng hơn. Cô xoay người theo anh ta ngồi xuống ghế.
Kỷ Vĩnh Đông thấy Phương Chân Tâm bằng lòng cùng mình ăn cơm, ngoài mặt cố duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nhưng trong bụng lại như mở tiệc, anh cầm lấy bình giữ nhiệt đổ canh gà hầm ra chén, nhổm người dậy đặt xuống trước mặt cô, sau đó mới đến lượt mình.
Cơm Thím Trần nấu đầu bếp ở căng tin công ty sao sánh bằng, Phương Chân Tâm mở nắp hộp cơm ra, bên trong đồ ăn cực kỳ phong phú. Cô động đũa gắp miếng gan ngỗng bỏ vào miệng, mùi vị thơm ngon béo ngậy khiến cô có cảm giác muốn ăn thêm.
Đôi mắt ôn nhuận nhìn Phương Chân Tâm lúc này, như đang vạch trần Kỷ Vĩnh Đông. Mấy hôm nay cô vì Trần Thu Lâm mà hao tổn không ít tâm sức, cơ thể gầy đi trông thấy, khiến người khác không nhịn được thay cô đau lòng.
Phương Chân Tâm dường như thích ăn món gan ngỗng, thoáng chốc đã bay sạch, Kỷ Vĩnh Đông liếc xuống hộp cơm của mình, giọng ra vẻ không vừa ý nói:
"Thím Trần cũng thật là, quên tôi ghét ăn gan ngỗng rồi sao?"
"Vứt đi lãng phí, cho cô đấy." Nói xong Kỷ Vĩnh Đông gắp tất cả gan ngỗng trong hộp đựng cơm, chuyển sang chỗ Phương Chân Tâm.
Phương Chân Tâm ngẩng mặt, phóng ánh mắt đa nghi về phía Kỷ Vĩnh Đông, nhưng chưa đầy một giây sau lại cúi xuống, ăn nốt phần cơm của mình. Cô cho rằng mình vẫn nên im lặng thì hơn, tránh đôi co với anh ta mất thời gian, hơn nữa gan ngỗng là món ăn xa xỉ đắt đỏ, như anh ta nói bỏ đi thật phí.
Thức ăn nằm gọn trong bụng, Phương Chân Tâm buông đũa, cầm chén canh đưa lên miệng uống cạn, bụng dưới căng tròn nhô lên một cục mỡ nhỏ.
Mấy hôm nay cô không thể nuốt nổi thứ gì, nay chẳng hiểu vì sao lại ăn ngon miệng đến vậy, Phương Chân Tâm chợt phát hiện ra vấn đề quan trọng, hộp cơm bẩn này xử lý thế nào? Còn thức ăn đã không thể mang ra ngoài, hết rồi không lẽ khác biệt? Cô ái ngại khó khăn nói.
"Cái này thư ký có tới lấy không?"
Kỷ Vĩnh Đông không trả lời câu Phương Chân Tâm hỏi, dọn đồ đặt vào trong túi, đứng lên quay lại bàn làm việc.
"Cô về làm việc đi."
Đồ anh mang tới, tất nhiên anh sẽ tự đem về, cô gái này cái đáng lo không lo, lại đi quan tâm mấy thứ linh tinh này.
"Vậy đi đây, chào anh." Phương Chân Tâm ôm bản thiết kế vào ngực, đoán anh ta làm màu vậy thôi, chứ đâu thật lòng muốn xem.
Kỷ Vĩnh Đông hất cằm: "Để lại thứ đó đi."
Nghe người ở phòng thiết kế hết lời khen ngợi Phương Chân Tâm là người có tài, anh cũng muốn xem thử. Từ trước đến nay chỉ có bản thiết kế được chọn cho ra mắt mới được đưa tới phòng anh ta, một nhân viên mới như cô coi như phá lệ đi.
Phương Chân Tâm bước đến đặt bản thiết kế xuống bàn, lặng lẽ nâng tay lên xem giờ, thấy giờ nghỉ trưa đã trôi qua nửa tiếng, liền vội vã chào anh ra rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa mở ra, lập tức được đóng lại từ bên ngoài, gian phòng ấm áp bắt đầu lạnh lẽo, Kỷ Vĩnh Đông cởi bỏ lớp ngụy trang bên ngoài, ngả người ra phía sau, thở dài. Đây là do anh ta tự tay gieo nghiệp, trách ai được đây?
Tan tầm Kỷ Vĩnh Đông lái xe trở về nhà, xách theo túi đồ giống như ban sáng vào phòng bếp. Thím Trần bỏ đồ trong túi vào bồn rửa, không rõ chuyện hỏi lại.
"Ngày mai tôi có cần chuẩn bị nữa không?"
"Mấy hôm nay thím cứ chuẩn bị giúp cháu, thay đổi cháu sẽ nói." Kỷ Vĩnh Đông đi được mấy bước, dừng lại nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.
"Tôi hiểu rồi." Thím Trần gật đầu coi như đã hiểu, bà có thắc mắc nhưng chỉ để trong bụng chứ không nói ra. Mấy người đàn ông trong nhà này ăn uống cực kỳ có tính, thuê hẳn đầu bếp năm sao về nấu cơm phục vụ mình ở công ty, đáng ra bữa trưa nên ăn ở đó mới đúng, xách theo cơm hộp không phải tác phong trước giờ của thiếu gia, đằng này còn là hai hộp thật làm người ta khó hiểu mà.
Kỷ Vĩnh Đông tắt vòi nước, mặc bộ quần áo thể thao vào người, dùng khăn bông lau khô tóc, làm xong tất cả các bước mở cửa ra ngoài. Giống như một thói quen, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng Phương Chân Tâm trong phòng.
"Cô ta lại đi đâu rồi?" Không thấy Phương Chân Tâm ở nhà, Kỷ Vĩnh Đông giận cá chém thớt đá robot dọn dẹp mini dưới chân, khiến nó bị lật ngược vẫy vùng trong đau khổ.
"Ting...Ting." Cùng lúc đó tiếng chuông điện thoại đâu đó vang lên, Kỷ Vĩnh Đông đút tay vào túi áo vest lấy ra, thấy là Trình Duật gọi đến, không nể mặt mũi anh ta hằn học.
"Gọi gì thế?"
Cơ thể Trình Duật hưng phấn lắc lư phiêu theo giai điệu âm nhạc, cười phong tình nói: "Tới đây đi, tặng cậu một kinh hỷ."
"Kinh hỷ cái con khỉ, ông đây không rảnh như cậu." Không cần hỏi anh cũng biết Trình Duật đang ở nơi quái quỷ gì, quan chức như cậu ta ngày ngày giơ tay chỉ điểm, sao hiểu được những người công dân lương thiện như anh vất vả thế nào.
"Không đi đừng hối hận nhé, đừng trách tôi không giúp cậu." Trình Duật vẫy gọi phục vụ thêm rượu, vừa nói vừa chăm chú để ý mục tiêu.
"Chờ đấy." Việc liên quan đến Phương Chân Tâm có lẽ đã trở thành yếu điểm của Kỷ Vĩnh Đông, anh yếu lòng lấy bộ quần áo khác ra thay.
Kỷ Vĩnh Đông đặt chân vào cửa quán bar, nhìn không khí xung quanh sôi nổi nhộn nhịp, không hiểu ngày trước vẫn thường xuyên lưu tới, hiện giờ lại chẳng khơi dậy được hứng thú gì trong anh.
Quản lý bar nhận ra Kỷ Vĩnh Đông, mừng rỡ đi đến gần: "Anh Vĩnh Đông lâu rồi không thấy, anh Trình đang ở trong chờ anh đấy, bàn 3 dãy 2."
"Cảm ơn." Kỷ Vĩnh Đông lịch sự gật đầu cảm ơn anh ta, dựa theo lời anh ta nói rất nhanh tìm thấy vị trí Trình Duật.
"Có gì nói nhanh đi." Kỷ Vĩnh Đông như vương giả vắt chéo chân ngồi cạnh Trình Duật.
"Nhanh cũng phải uống hết ly rượu này đã, đêm còn dài do gì không có thời gian hâm nóng tình cảm."
Trình Duật đặt ly rượu vào tay Kỷ Vĩnh Đông, đưa ly của mình tới chạm vào, ép buộc bạn thân uống rượu.
"Nói được rồi chứ?" Kỷ Vĩnh Đông miễn cưỡng uống hết ly rượu, bực tức hỏi.
Trình Duật hiểu tính Kỷ Vĩnh Đông không kiên nhẫn, biết điều dừng lại, nghiêng người gần như hét vào tai bạn: "Cậu nhìn về hướng 3 giờ đi."
"Tôi đã nói không làm rồi, cậu giỏi tự ra trận đi." Thấy chỗ Phương Minh Ngọc đang ngồi khớp phương hướng Trình Duật nói, Kỷ Vĩnh Đông nổi đóa.
Người phụ nữ đó trước đây nhìn còn có chút thuận mắt, sau khi biết những việc mà cô ta đã làm với Kỷ Vĩnh Đông, anh không thể nào ưa được loại phụ nữ tâm địa rắn rết đó. Bảo anh lấy lòng cô ta sao? Giết cô ta còn dễ hơn đấy.
"Cô ta lại không thích tôi, cậu xem cô ta trông quyến rũ vậy mà, cậu đâu có thiệt thòi gì?" Trình Duật biết mình không được lòng phụ nữ bằng Kỷ Vĩnh Đông, dùng mỹ nam kế chỉ khiến người ta chê cười.
"Cậu có thấy ai ngồi bên cạnh cô ta không? Anh ta là Lâm Tứ Hải à?" Ánh đèn mờ ảo, Kỷ Vĩnh Đông cố nheo mắt nhìn cho rõ, nhưng vô ích Lâm Tứ Hải tuy làm trong cơ quan nhà nước, nhưng hào quang đã bị bố mình chiếm mất, rất ít khi xuất hiện trước báo chí, anh không nhận ra cũng là lẽ thường.
"Là anh ta đấy, người như anh ta cũng đến nơi này sao? Loạn cả rồi."
Trình Duật đầu không để ý, nghe Kỷ Vĩnh Đông nhắc tới mới cẩn thận quan sát, không sai chính là Lâm Tứ Hải phó giám đốc sở tài chính.
Lâm Tứ Hải tính cách ôn hòa, làm việc cẩn trọng, đặc biệt luôn giữ hình tượng người đàn ông mẫu mực, ngoài công việc ra chỉ biết đến gia đình, chuẩn con nhà người ta đây sao? Ai rồi cũng có lúc sa ngã thôi.
"Đi thôi chúng ta lại chào hỏi bọn họ đi." Trình Duật lôi kéo tay Kỷ Vĩnh Đông.
"Cậu định làm trò gì?" Kỷ Vĩnh Đông không tình nguyện đi theo, cảm thấy Trình Duật đang làm những trò vô nghĩa.
Trình Duật đối với câu hỏi của Kỷ Vĩnh Đông chỉ cười đáp lại, anh ta như gà mẹ dẫn theo con nhỏ đến trước mặt đôi nam nữ kia chào hỏi.
"Anh Lâm, cô Phương thật trùng hợp."
Thấy Trình Duật ở đây Lâm Tứ Hải sững sờ, anh ta không thích tới những nơi như thế này, giữ hình tượng là một người thuộc gia đình gia giáo, được đi chơi cùng Phương Minh Ngọc anh ta rất vui, lại không ngờ cô ấy lại đưa mình tới nơi này, để chiều lòng người đẹp anh ta không tiện từ chối, tới rồi không có cách nào thả lỏng bản thân.
"Sở trưởng Trình, Kỷ thiếu hân hạnh." Lâm Tứ Hải cố nặn ra nét mặt cởi mở, đứng lên cùng hai người Kỷ Vĩnh Đông bắt tay.
Phương Minh Ngọc hai mắt sáng long lanh, một khắc cũng không rời khỏi người Kỷ Vĩnh Đông, cố tình tạo nét dịu dàng lên tiếng: "Anh Vĩnh Đông."
"Cô Phương xưng hô có phần không đúng rồi, nên gọi một tiếng em rể mới đúng." Trình Duật không biết điều, nhanh mồm chỉnh lại cách xưng hô cho Phương Minh Ngọc, làm cô ta huyết sắc giảm đi vài phần.
Kỷ Vĩnh Đông chưa bao giờ nghĩ mình lại có mức ngu muội thế này, ruốt cuộc trong hồ lô Trình Duật chứa cái quỷ gì? Cậu ta nói lấy lòng phụ nữ là đây sao, đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
"Hai vị không phiền cùng chúng tôi uống một ly chứ?" Trình Duật nâng ly rượu trên tay mình lên. Trong quá trình uống rượu không tiếc lời tâng bốc Phương Minh Ngọc.
"Tôi đã gặp qua em gái cô phương đây, cảm thấy cô ấy rất xinh đẹp, không ngờ nay gặp cô mới biết cái gọi là tuyệt sắc giai nhân."
Phương Minh Ngọc vừa bị Trình Duật dội gáo nước lạnh, giờ lại được anh ta khen ngợi đẹp hơn Phương Chân Tâm, hảo cảm vì vậy cũng tâng thêm vài phần, coi Lâm Tứ Hải như vô hình, quấn lấy hai người đàn ông này.
"Thật vậy sao? Anh Trình quá khen rồi." Phương Minh Ngọc đưa tay lên mặt sờ má, tạo nét ngại ngùng đáng yêu, đôi mắt không quên liếc qua người Kỷ Vĩnh Đông. Thứ Phương Chân Tâm có chưa bao giờ thoát khỏi tay cô ta cả, tin tưởng người đàn ông này cũng vậy.
Yêu hay không cô ta không cần biết, không ăn thì đạp đổ, miễn sao Phương Chân Tâm phải đau khổ.