Từ Ngọc nhàn nhã ngồi trong phòng khách, tỉ mỉ cắt tỉa từng bông hoa oải hương cắm vào bình. Nhưng Phương Minh Ngọc ngồi bên cạnh lại khác, cả người bứt dứt khó chịu, nhịn không được lên tiếng.
"Mẹ con không thích cái người tên Lâm Tứ Hải kia, sao nhất định phải là anh ta?"
Phương Minh Ngọc kén cá chọn canh, mắt cao hơn người, kiểu đàn ông cô ta thích phải có địa vị xã hội, đẹp trai tài giỏi, có chút gì đó phong trần như Kỷ Vĩnh Đông, chứ không phải tên Lâm Tứ Hải cả ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc đó.
Từ Ngọc không để ý đến con gái, tiếp tục công việc trong tay, đến khi hoàn tất mới mở miệng nói: "Cậu ta con còn không ưng? Minh Ngọc mẹ hại con bao giờ chưa, kết hôn nên lấy người yêu mình."
Trong cuộc hôn nhân của mình, Từ Ngọc chính là kẻ thua cuộc, yêu đến đánh mất cả tôn nghiêm, bà không muốn con gái cũng như mình, cả đời sống trong mệt mỏi. Hơn nữa bà ta đã chọn lựa rất kỹ càng, Lâm Tứ Hải là con trai Lâm Chấn Long bí thư thành phố A này, tiền tài, chức vị đều có cả, về làm dâu nhà đó, nhỡ có chuyện gì không may xảy ra con gái bà cũng sẽ không phải chịu khổ.
Phương Minh Ngọc kịch liệt phản đối: "Con vẫn không thể nào chấp nhận được, nghĩ đến sau này cùng anh ta chung đụng con lại thấy buồn nôn."
Lâm Tứ Hải vì một ánh mắt mà kiên trì theo đuổi Phương Minh Ngọc từ những năm nhất đại học, đến tận bây giờ, mặc dù luôn bị cô ta ghét bỏ từ chối vẫn kiên định theo đuổi tình yêu. Anh ta thân phận, địa vị nhiều khi hơn hẳn những người đàn ông từng bước qua đời cô ta, nhưng cô ta lại chưa một lần nhìn anh ta thuận mắt.
"Những chuyện khác con thích làm gì thì làm, riêng việc này phải nghe theo mẹ, ít đến những nơi kia đi, nó không giúp ích được gì cho cả."
Từ Ngọc giáo huấn con gái, bà ta là người sinh Phương Minh Ngọc ra, lại không hiểu lòng con mình sao? Đa phần đố kỵ với Phương Chân Tâm mà ra. Chỗ nhà họ Kỷ đã không còn cơ hội bước chân vào, những gia đình khác sao sánh được với nhà họ Lâm?
"Mẹ à..." Phương Minh Ngọc hậm hực, trước kia mẹ cô ta đâu có như vậy, cái gì cũng tùy nghĩ cô ta, giờ tự nhiên quay ra cấm cản? Cô ta đang định nói lý với mẹ mình, bên ngoài tiếng bước chân vội vã của Từ Tú cắt ngang.
"Chị không ổn rồi."
Từ Ngọc nhìn bộ dạng chẳng ra sao của em trai không vui nói: "Cái gì không ổn? Em đấy làm cái gì cũng vội vàng, không bình tĩnh được sao?"
Từ Tú dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt, bị chị gái mắng, ấm ức nghiến răng nghiến lợi: "Con đàn bà thối Trần..."
"Từ Tú." Từ Ngọc liếc qua con gái ngồi cách đó không xa, chưa đợi em trai nói hết câu, lớn giọng quát.
Từ Tú coi cũng phản ứng nhanh, hiểu ý liền ngừng lại, đè nén cảm xúc chuyển chủ đề.
"Việc ở công ty, em muốn cùng chị bàn bạc một chút."
"Vào phòng nói chuyện." Từ Ngọc gật đầu, hướng phòng mình đi vào, đi đến nửa đường bà ta nghĩ ra gì đó dừng bước.
"Mẹ thay con hẹn Lâm Tứ Hải rồi, con lên phòng chuẩn bị đi, lát cậu ta qua đón con đấy."
"Dạ." Phương Minh Ngọc xụ mặt không tình nguyện đáp.
Cô ra đứng lên, nhíu mày nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt kia nghi ngờ, chắc hẳn bọn họ có chuyện gì đó bí mật không muốn để cô ta nghe được, cô ta nhẹ bước chân đi tới, bàn tay chạm vào tay nắm cửa định đẩy xuống, sau cùng lại buông tay. Có một số việc cô ta vẫn là không nên biết thì hơn, ngày đó nếu không phải do cô ta tò mò, đã chẳng gặp ác mộng tới tận bây giờ.
"Nói đi Trần Thu Lâm làm sao?" Vào phòng, Từ Ngọc kéo ghế ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi.
Từ Tú cổ họng khát khô, nhìn thấy nước như vớ được vàng, cầm lấy chén trà đã lạnh ngắt trên bàn, ngửa cổ uống cạn, lúc này mới trả lời Từ Ngọc.
"Ba hôm trước cô ta đã trốn khỏi giám sát của chúng ta, về nước rồi."
"Sao giờ mới nói?" Từ Ngọc đập bàn bật người dậy.
Tuy Trần Thu Lâm đã thề cả đời này không tiết lộ chuyện mình đã nhìn thấy, nhưng Từ Ngọc là người đa nghi, làm sao có thể tin tưởng được lời hứa suông đó, lấy người nhà bà Trần ra uy hiếp, đồng thời thuê người theo dõi nhất cử nhất động của bà ta trong suốt 16 năm qua.
Bao năm nay Trần Thu Lâm luôn nghiêm túc thực hiện lời hứa, giờ lại phá vỡ, phải biết để con danh đó biết được, sẽ rất bất lợi.
Từ Tú rụt rụt cổ: "Không phải em đang nói đây sao? Em mới nhận được tin liền nói với chị, mụ ta không phải dạng vừa, qua mắt được cả người của chúng ta."
Trần Thu Lâm trước nay rất ít đi ra khỏi nhà, ngoài đi chợ mua thực phẩm ra hầu hết đều ở trong nhà, vì thế người theo dõi không hề có chút nghi ngờ nào cả. Cho đến khi anh ta phát hiện ra mấy hôm liên tiếp vào ban đêm các gian phòng không có ánh điện, vào kiểm tra thì đã muộn, người từ lâu đã không còn ở đó.
"Cho người xử lý bà ta đi." Từ Ngọc không hề do dự, nhàn nhạt lên tiếng. Như bà ta đã từng nói, ngày trở về chính là ngày giỗ của họ Trần kia. Một Trần Thu Lâm nhỏ nhoi mất tích nhiều năm, có thêm vài chục năm nữa cũng chẳng có ai quan tâm.
Từ Tú hài lòng cười sung sướng: "Chị sớm thông suốt cho bà ta đi chầu diêm vương, có phải bớt đi bao việc không?"
Bàn tay ông ta đã dính quá nhiều máu, thêm bớt đi một người cũng chẳng sao, vẫn tội là danh ấy. Hơn nữa ông ta tin rằng mình đủ khả năng thoát tội, ai bảo những người đó sinh ra trong gia đình nghèo hèn làm gì?
"Đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến giết giết, động não đi! Cái con bé đó không phải là đứa trẻ ngày xưa để cậu tùy ý bắt nạt đâu."
Sắc mặt Từ Ngọc không tốt, giơ ngón tay trỏ lên gõ vào đầu Từ Tú. Đứa em trai này của bà ta, ngoài nghe lời ra không làm được trò chống gì cả. Không có bà ta ở sau lưng chỉ điểm, hắn đến xác cũng bị chó hoang tha mất rồi.
Từ Tú ôm đầu né tránh, ông ta nói sai chỗ nào? Chị ấy không phải cũng thế sao? Từ nhỏ Từ Ngọc đã tỏ ra mình thông minh hơn người, bắt ông ta làm cái này cái kia, không phải đều bắt nguồn từ chị ấy ra cả sao? Làm không tốt, lại bắt người khác đi dọn dẹp.
...
Hai ngày nay thời gian trôi qua một cách quá vô nghĩa, Phương Chân Tâm rõ ràng đang ở công ty, nhưng tâm hồn từ lâu đã rời khỏi xác. Vắt óc suy nghĩ suốt mấy ngày, vẫn chưa thể nào tìm ra cách khiến Trần Thu Lâm mở miệng.
Cô biết bà ta đang ở trong nước, thì Từ Ngọc chắc hẳn cũng đã đánh hơi được. Bà ta không phải hạng người đơn giản, quý phu nhân trong tòa tháp cao đó tuy chỉ ngồi ở nhà, nhưng lại có thể thao túng được hai công ty, một khi bà ta tìm thấy Trần Thu Lâm, ngọn lửa hy vọng của cô coi như bị dập tắt.
Hai tay Phương Chân Tâm ôm đầu, não bộ cô suy nghĩ quá nhiều hiện giờ như muốn nổ tung vậy. Bỗng trên vai có bàn tay đặt xuống, cô giật mình ngẩng đầu lên nhìn, bắt gặt gương mặt mang theo ý cười của Khả Vận.
"Chân Tâm mang theo bản thiết kế, phó tổng muốn gặp em."
Nghe Kha Vận nói, hai mắt Phương Chân Tâm mở lớn, Phó tổng? Kỷ Vĩnh Đông bị hỏng não à? Tự nhiên tự lành gọi cô lên phòng làm gì? Tâm sự chuyện giữ vợ chồng với nhau chắc chắn không phải rồi, cô không nghĩ ra lý do anh ta muốn gặp mình là gì, nhưng dưới ánh mắt tháp tùng của Kha Vận cô đành phải nhấc mông đứng lên.
Phương Chân Tâm chậm chạp đi ra khỏi thang máy, mang theo tâm trạng không mấy tốt đẹp chào hỏi mấy người tổ thư ký.
"Xin chào, tôi tới gặp phó tổng."
"Cô Phương phó tổng đang chờ cô." Nữ thư ký đối với Phương Chân Tâm như đã quen biết nhiều măm, nhiệt tình làm động tác mời.
Phương Chân Tâm nhìn mấy nữ thư ký ai lấy đều xinh đẹp động lòng người, nhớ đến mấy câu chuyện mà mình hay nghe, tổng tài đa phần đều thích cùng thư ký ăn vụng ở công ty, mà tiếng tăm Kỷ Vĩnh Đông lại quá xấu, cô đứng trước cửa, giơ tay gõ gõ vài cái để đánh động, nếu như anh ta ở trong đó làm chuyện đó còn có thời gian chỉnh lại trang phục.
"Vào đi." Mắt Kỷ Vĩnh Đông đăm chiêu nhìn cánh cửa, Phương Chân Tâm đang cho rằng anh ta bị điếc? Cô ta gõ nhiều như vậy để làm gì?
"Chào phó tổng." Phương Chân Tâm vào phòng, khách sáo chào hỏi, tỏ ra mình và anh ta chỉ là quan hệ cấp trên và nhân viên, không hơn không kém.
"Muốn phế tay, cũng đừng làm bẩn cửa của tôi." Kỷ Vĩnh Đông quên đi mục đích gọi Phương Chân Tâm tới đây là gì, thấy thái độ cô đối với mình xa cách, đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Phương Chân Tâm mỉm cười: "Anh yên tâm, da thịt tôi rất quý giá."
"Cô cười trông rất khó coi, tốt hơn hết không muốn thì đừng gượng ép."
Phương Chân Tâm cười rộ lên rất xinh đẹp, nhưng cô chưa từng ở trước mặt anh cười như vậy, có chăng chỉ như bây giờ giả dối giãn cơ miệng.
Kỷ Vĩnh Đông Cả người như bị một luồng lửa nóng đốt cháy, Kỷ Vĩnh Đông bức bối với lấy điều khiển điều hòa, không ngừng giảm nhiệt độ, vẫn chưa đủ anh đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ.
"Kỷ phó thời gian với anh quý báu, anh định dành nó để nói về vấn đề này." Ở nhà đã cùng anh ta khẩu chiếu, Phương Chân Tâm không muốn ở công ty cũng tiếp tục tranh cãi. Nếu anh ta gọi cô đến để thể hiện thái độ, vậy xin lỗi cô không có lòng.
Kỷ Vĩnh Đông âm thầm mắng mình, anh càng ngày càng không thể nào kiểm soát được cảm xúc, nhiều khi tức giận trong vô phức, phát hiện ra thì đã đi quá xa rồi.
Kỷ Vĩnh Đông vuốt vuốt tóc, che đi dáng vẻ xấu hổ trong mắt, một lúc sau kéo cửa tủ lấy ra hai hộp cơm đặt lên trên mặt bàn: "Ông nội sợ cô ăn cơm căng tin không đủ dinh dưỡng, bảo thư ký mang cơm cho cô."
Phương Chân Tâm có rất nhiều thắc mắc, thành ra không rõ nên hỏi câu nào trước, có cái gì đó mắc nghẹn trong cổ họng khó nói thành lời. Ông nội sai thư ký đem cơm cho cô, có thể gọi cô ra ngoài lấy mà, sao phải cất công đưa cho Kỷ Vĩnh Đông rồi bảo cô lên lấy, tác phong làm việc lằng nhằng thế này không giống ông nội lắm.
"Đã lên đây rồi ngồi ăn cơm cùng đi." Kỷ Vĩnh Đông lén quan sát biểu hiện trên gương mặt Phương Chân Tâm, hồi lâu cô vẫn không nói gì, anh thở phào nhẹ nhõm. Cầm theo hai cặp lồng cơm đứng dậy đi qua người cô, lấy chỗ tiếp khách làm bàn ăn cơm.