Lam Y Ngọc lắc đầu
“Ta thật sự không bị thương, bên ngoài ta đac xử lí gần như hoàn toàn đám phản loạn, không cần lo lắng chúng ta đến chỗ phụ hoàng và phụ thân”
Lam Y Nhu nghe vậy cũng an lòng hơn, Tống Kỳ Nam cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng tốt nhất hắn cũng muốn nhìn thấy hai hài tử của bản thân bình an vô sự trước đã
Bên phía của Y Liên, Tống Tịnh một mình chống đỡ cả đám người, bọn người kia không dám xong vào vì sợ uy lực của Tống Tịnh
Bên trong phòng Y Liên đã dần tỉnh lại, y mệt mỏi dựa vào giường trong tay đang bảo vệ hai tiểu bảo bối
“Yên Hương ngươi giúp đỡ ta dậy, chúng ta nếu bất trắc nhất định phải rời khỏi đây”
Lúc này bên ngoài liền vang lên tiếng của thái giám hô to
“Hoàng thượng giá đáo, phản tặc bỏ vũ khí xuống nếu không các ngươi ngày hôm nay một con đường sống cũng không có”
Đám người kia nghe vậy liền hoang mang lúc này giọng nói trần ổn của Lam Phong vang lên
“Kẻ tội đồ kia đã bị bắt giữ, các ngươi còn không quy hàng, thật sự muốn chết”
Đám binh lính và ám vệ nghe vậy vô cùng hoang mang, tể tướng thế mà thật sự đã thua hay sao, bọn họ đương nhiên không tin, nhưng nhìn thấy uy nghiêm của Hoàng đế, giọng nói đanh thép như vậy muốn không tin cũng không được
Đám người kia liền buông vũ khí, Lam Phong giao lại tất cả cho cẩm y vệ xử lí bản thân nhanh chóng vào xem tình hình Y Liên, nhìn thấy Y Liên tỉnh dậy mới có thể an tâm một chút
Binh biến cứ như vậy trôi qua, Tể tướng bị phán chém đầu, những kẻ theo phe phái ông ta nặng thì bị chém đầu nhẹ thì lưu đày ra biên cương, con cháu trong ba đời không được vào triều làm quan không thể thi khoa cử, xem như cũng là một hình phạt xứng đáng cho bọn họ
Khoa cử cũng đã có kết quả như đúng dự đoán người trở thành trạng nguyên không ai khác là Tống Kỳ Nam
Tống Kỳ Nam ngược lại chả quan tâm đến hắn còn không đến nhìn xem bảng vàng viết tên ai khiến cho Lam Y Nhu cực kỳ không vui
“Y Nhu ta lại chọc giận ngươi gì sao, sap đột nhiên lại nhốt ta bên ngoài không cho ta gặp hai bảo bối cùng ngươi”
“Ngươi chọc giận ta hay không tự bản thân ngươi biết, cút xa khỏi tầm mắt của ta đi”
Lam Y Nhu tức giận nói, y đã dốc công đọc đi đọc lại bài thi của hắn, chấm một cách công bằng nhất, để hắn trở thành trạng nguyên nhưng nhìn xem tên hắn trên bảng vàng hắn còn không đến xem huống hồ là quan tâm đến việc trở thành trạng nguyên
Lúc này ở cổng thành, Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên đang chuẩn bị lên đường trở về Bình Thiên quốc, bọn họ đến Thịnh Hà quốc đã lâu cũng đã đến lúc nên trở về rồi, cả hai đi mà không lời từ biệt vì dù gì sớm muộn bọn họ cũng gặp lại nhau mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn thấy vui thay cho Tống Kỳ Nam vì rốt cuộc hắn cũng có thể hạnh phúc rồi không còn phải lẽ bóng một mình giữa bọn họ nữa
Tống Kỳ Nam sau khi biết được hai người đã rời đi liền có chút tiế nuối, vẫn còn chưa cáo biệt với nhau hai người họ liền rời đi
“Ngươi không vui sao”
Lam Y Nhu nhìn hắn hỏi
“Không có chỉ là chưa cùng bọn họ cáo biệt mà thôi, có dịp ta lần nữa đưa ngươi đến Bình Thiên quốc có được không”
Lam Y Nhu suy nghĩ một lúc, quả thật y cũng muốn đến Bình Thiên quốc một lần nữa cũng như có thể gửi lời cảm tạ đến Ngôn Tuấn Hàn và Tại Chính Hiên suốt thời gian vừa qua
“Được, đợi mọi thứ ổn định ta cùng ngươi đến Bình Thiên quốc một chuyến”
Tống Kỳ Nam vui vẻ gật đầu
“Ngày mai ngươi phải ở trên triều, ăn nói cho cẩn thận có biết chưa, ngươi bây giờ là tân trạng nguyên, chắc chắn sẽ có nhiều người nhắm vào….”
Lam Y Nhu nói rất nhiều thứ nhưng thứ khiến Tống Kỳ Nam quan tâm chính là y mà thôi, hắn hoàn toàn không tập trung được một chút gì vào lời nói của y cả
“Được rồi ta biết rồi, ta nhất định không làm ngươi mất mặt, cho nên Y nhi à đêm nay ngươi thưởng cho ta được không”
Tống Kỳ Nam bắt đầu giở thói lưu manh liền bị Lam Y Nhu đánh một cái
“Ngươi cút về chỗ ngươi ở đừng làm phiền bổn thái tử nghỉ ngơi”
Tống Kỳ Nam bị ái nhân từ chối liền có chút buồn rầu nhưng không sao thời gian còn dài hắn cũng không gấp như vậy
Ngày hôm sau trên triều đường, tân khoa trạng nguyên bước vào thu hút không ít ánh mắt, có nhiều người cũng nhạn ra tân khoa trạng nguyên này chính là thị vệ thân cận trước đây của thái tử, có nhiều người nghi ngờ thái tử là đang thiên vị hoặc có lẽ nào thái tử ngầm nâng đỡ người này nhưng bọn họ đương nhiên không dám lên tiếng, hôm đó ở võ đài đã chiêm ngưỡng qua võ công của người này, có thể cùng so tài với Tiểu thất vương gia Doãn Ngôn thì xem ra không tầm thường gì rồi
“Thần tân khoa trạng nguyên Tống Kỳ Nam tham kiến bệ hạ”
Lam Phong nhìn Tống Kỳ Nam vẫn là bộ dạng không bằng lòng cho mấy nhưng Y Liên ở bên cạnh liền nhắc nhở không được tỏ thái độ trước triều đường cho nên Lam Phong đành thu lại mà cố gắng hoà hoãn nói
“Bình thân, Tống trạng nguyên không cần quá đa lễ”
“Thần tạ ơn bệ hạ”
Tống Kỳ Nam từ từ đứng dậy, ánh mắt đầu tiệ liền nhìn về phía Lam Y Nhu, đây là lần đầu tiên hắn đường đường chính chính cùng y đứng ở một nơi, còn là đứng trước mặt phụ hoàng và phụ thân y nữa chứ
“Phản loạn vừa rồi có thể dẹp yên có không út công lao của tân khoa trạng nguyên, trẫm quyết định ban thưởng thật hậu hĩnh cho ngươi, ngươi có yêu cầu gì cứ nói”
Cả Tống Kỳ Nam và Lam Y Nhu đều sững người một chút, cả hai người đều không nghĩ đến sẽ có câu nói này, Lam Y Nhu nhìn Lam Phong và Y Liên, chỉ thấy phụ thân y gật đầu một cái
Tống Kỳ Nam không biết nên nói gì thì nhìn thấy Lam Phong đang đưa mắt về mình và nhìn sang Lam Y Nhu, hắn liền hiểu ý, Hoàng đế bệ hạ chấp nhận cho hắn cùng với Lam Y Nhu, muốn lấy công lao lần này ban hôn cho cả hai người cũng như hợp thức việc của hai tiểu hài tử, không thể để chúng không có danh phận không có phụ thân được
Vì sao cả hai vị trưởng bối có quyết định này thì phải trở về đêm hôm trước
Lúc này Lam Phong đang nhìn Y Liên chơi đùa cùng hai tiểu hài tử, trong lòng người không ít suy nghĩ, hai tiểu hoàng tôn ngày một lớn lên sớm muộn cũng công khai ra bên ngoài cho tăt cả cùng biết nhưng hiện tại danh phận rõ ràng cũng không có thật sự quá mức thiệt thòi cho nên dù muốn hay không cũng phải tác hợp cho Tống Kỳ Nam và Lam Y Nhu như vậy hai đứa trẻ mới thật sự được công nhận có danh phận đường đường chính chính