Tống Kỳ Nam nở một nụ cười, hắn quyết tâm sẽ trở thành trạng nguyên, từ bước từ bước lên đến vị trí cao nhất để xứng đáng với Lam Y Nhu, không nhưng vậy còn khiến đám quan lại kia không dám nhiều lời về y nữa
Hai người cứ như vậy cho đến nửa đêm, lúc này Lam Y Nhu đã mệt mỏi mà gục bên bang, Tống Kỳ Nam nhẹ nhàng bế y lên để y lên giường mà nghỉ ngơi, Tống Kỳ Nam vuốt ve nhẹ mái tóc của Lam Y Nhu, nhìn sắc mặt mệt mỏi của y mà hắn đau lòng, sau khi đắp chăn cho Lam Y Nhu, Tống Kỳ Nam liền giúp y châm cứu điều dương lại thân thể cũng như đốt hương để y có thể ngủ ngon giấc, nhìn đóng tấu chương trên bàn, hắn suy nghĩ một lúc rốt cuộc cũng liều một lần, bản thân ngồi lên bàn mở từng quyển tấu chương ra xem xét rồi mô phỏng theo nét chữ của Lam Y Nhu mà xử lí, những việc hệ trọng hắn không dám xử lí chỉ xử lí những việc vặt vảnh, nhưng mà nhiêu đó cũng đã giúp được Lam Y Nhu
Lúc Lam Y Nhu tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, nhìn thấy bản thân nằm trên giường còn Tống Kỳ Nam thì gục một bên Lam Y Nhu bất giác mỉm cười, định đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Tống Kỳ Nam nhưng lại sợ khiến hắn tỉnh giấc, Lam Y Nhu nhẹ nhàng bước xuống giường tiến đến chỗ bàn, nhìn đóng tấu chương được sắp xếp gọn ràng y có chút bất ngờ, hơn nữa nhưng tấu chương trên bàn chỗ y chưa phê duyệt qua đã bớt đi không ít
Lam Y Nhu quay sang nhìn người đang gục bên giường, rồi nhìn lại tấu chương, y mở từng quyển tấu chương ra vô cùng bất ngờ, nét chữ giống y vô cùng nhưng nếu để ý kỹ nét chữ này nhìn có lực hơn, không như nét chữ của y nhìn có chút mềm mại, nhưng nếu người khác nhìn hoàn toàn không phân biệt được đâu là nét chữ của y, đâu là nét chữ của Tống Kỳ Nam
Lam Y Nhu xem xét những thứ Tống Kỳ Nam duyệt qua, quả thật hắn xử lí rất tốt khiến y bất ngờ, y biết Tống Kỳ Nam rất tài giỏi nhưng không nghĩ hắn có thể xử lí những việc này thoả đáng như vậy, Lam Y Nhu thấy hài lòng vô cùng
Lúc này Yên Hương gõ cửa ý muốn thông báo đến giờ lên triều, Tống Kỳ Nam vì tiếng gõ cửa mà giật mình tỉnh dậy, thấy Lam Y Nhu đang cầm tấu chương đọc hắn bất ngờ cũng có chút chột dạ nhưng Lam Y Nhu chỉ mỉm cười sau đó lên tiếng
“Yên Hương ngươi đi chuẩn bị y phục đi”
Tống Kỳ Nam không hiểu tại sao bản thân chột dạ mà quỳ xuống
“Ta biết tự ý xem tấu chương là tội chết nhưng ta thật sự muốn giúp ngươi…”
Lam Y Nhu nghe vậy thì phì cười
“Ta nói trách phạt ngươi hay sao, đứng lên đi, thật mất thể diện đường đường giáo chủ ma giáo lại động chút là quỳ sao”
Tống Kỳ Nam nghe vậy liền ngước mặt lên nhìn Lam Y Nhu, thấy y đang cười nhìn mình thì, Tống Kỳ Nam bất giác bị say đắm trong nụ cười của y, hắn đã muốn thấy nụ cười này nhìn hắn từ lâu lắm rồi, bây giờ mới được nhìn thấy, Tống Kỳ Nam thật sự muốn ôm lấy y vào lòng nhưng cố kiềm nén kích động trong lòng
Quỳ ở đó làm gì, hầu hạ thay y phục, nếu không sẽ không kịp giờ
Tống Kỳ Nam liền nhanh chóng giúp Lam Y Nhu thay y phục
Yên Hương cảm thấy từ khi Tống Kỳ Nam xuất hiện nàng làm nô tì vô cùng nhàn rỗi thì phải ngoài trừ những lúc trông chừng hai tiểu điện hạ ra còn lại nàng đều không hề bận rộn một chút nào
Trở thành cung nữ trưởng sự nhưng lại nhàn rỗi vô cùng khiến nàng nhớ đến đệ đệ Yên Khánh, nàng nghe Tống Kỳ Nam nói sẽ để nàng gặp Yên Khánh nhưng đến bây giờ nàng vẫn chưa được gặp Yên Khánh nàng cơ chút lo lắng
Về phía Yên Khánh, y cũng muốn gặp tỷ tỷ nhưng đã hứa với Lục Thừa, đợi hắn quay lại nói rõ một lời rồi mới đi gặp tỷ tỷ, y biết Lục Thừa là người tốt nhưng y lại không muốn phụ lòng phụ mẫu nơi chín suối, cho nên đành phụ Lục Thừa mà thôi, mong rằng sau này Lục Thừa sẽ gặp một người tốt hơn y, xứng đáng với hắn
Hắn thân là cánh tay đắc lực của giáo chủ, muốn có người nào mà chẳng được chứ, tội tình gì chỉ vì y cơ chứ, nhưng Yên Khánh lại không biết Lục Thừa lại tâm niệm y, chính y tạo ra rất nhiều ngoại lệ mà trước đây Lục Thừa chưa hề có
Yên Khánh ngắm nhìn bên ngoài cửa phòng, bầu trời thật đẹp nhưng lòng y lại không vui vẻ một chút nào
Ở Tây Thành, trong một căn nhà nhỏ nằm ở trong một góc khuất của sự náo nhiệt Tây thành, trong một căn phòng thân ảnh gầy gò không một chút sức sống nằm trên giường hơi thở yếu ớt
Văn Yên ở bên cạnh không ngừng chăm sóc cho người trên giường, độc tính đang ngày càng ăn mòn thân thể cùng sức khoẻ của Lan Địch A Hoài, nếu như không có thuốc giải thì e là chỉ còn cầm cự được một thời gian nữa, lúc đến Tây Thành, Lan Địch A Hoài sớm đã hôn mê bất tỉnh, Văn Yên khó khăn để che giấu tin tức hơn nữa phải nghĩ cách duy trì tính mạng của chủ nhân, mặc dù bây giờ Lan Địch A Hoài không chết nhưng cũng chẳng khác gì người đã chết cả, mỗi ngày Văn Yên khó khăn giúp Lan Địch A Hoài uống thuốc
Cũng may có một vị đại phu biết về loại độc này nhưng không có cách giải độc hay tạo ra giải dược được chỉ đành uống thuốc mà cầm cự tính mạng
Văn Yên cảm thấy xót xa cho chủ tử của mình, bây giờ Tây quốc đã mặc kệ người sống chết thế nào mà bên ngoài vị kia luôn tìm kiếm bọn họ gắt gao, Văn Yên tự hỏi chủ tử nhà mình rốt cuộc kiếp trước đã làm ra chuyện gì kiếp này đều chịu những đâu khổ như vậy chứ
Nhưng Văn Yên công nhận một chuyện Lan Địch A Hoài thật sự có tính toán, không một ai ngay cả người kia sẽ nghĩ bọn họ thế mà trốn đến Tây Thành, nhờ vậy những ngày này cũng sống khá dễ dàng
Bên phía Doãn Ngôn, hôm nay hắn trở về triều dâng lên tấu chương xin được đích thân đi tìm kiếm của Thái tử Tây quốc không những vậy còn chấp nhận lời cầu thân trước đó, mặc dù hiện tại Tây quốc vẫn chưa phế thái tử hay có bất cứ thông cáo gì nhưng văn võ bá quan trong triều đương nhiên không chấp nhận việc này
Bọn họ sớm nhắm đến Doãn Ngôn để hắn cùng Lam Y Nhu thành thân như vậy mới không để một song nhi lệ làm hoàng đế, bây giờ Doãn Ngôn lại làm vậy bọn họ đương nhiên kịch liệt phản đối hơn nữa cái vị đại thần cũng biết được một số chuyện từ phía Tây quốc, e là vị trí thái tử của sớm sẽ không còn mà thôi, Doãn Ngôn chấp nhận lời cầu thân chẳng khác nào lấy đá tự đè chân mình sao