Doãn Ngôn không nói được gì chỉ im lặng, quả thật chuyện này suy cho cùng hắn cũng không thể trách tội ám vệ được
Lam Nhiên ở bên cạnh cũng đau đầu không kém, y nhìn ra Doãn Ngôn có tâm tư với Lan Địch A Hoài, nhưng xem ra đây là nghiệp duyên của hắn, bản thân là phụ vương y không thể giúp được gì chỉ mong Doãn Ngôn có thể chọn lựa đúng đắng mà thôi
Ở hoàng cung, Lam Y Ngọc ngày đêm vẫn nhớ mong hình bóng của người tướng quân họ Hàn kia nhưng hai nước mặc dù Thịnh Hà quốc đã đánh thắng trận nhưng cả hai bên đều không giảng hoà, Thuận An quốc cũng không hề phái sứ giả đến giảng hoà, quả thật có chút khó khăn, e là sớm muộn phải đánh một trận nữa
Triệu Quách lén lút vào cung muốn mang vài thứ đặc biệt cho Lam Y Ngọc nhưng nhìn thấy nàng thất thần bên cửa sổ Triệu Quách liền đau lòng, mặc dù hắn biết trong lòng nàng đã có người khác nhưng hắn có thể đợi nàng, đợi đến khi nào nàng nhìn lại sẽ luôn thấy hắn ở phía sau nàng
Triệu Quách quan sát Lam Y Ngọc một lúc mới cất tiếng
“Công chúa điện hạ lại không vui sao, có muốn cùng ta ra ngoài hay không”
Lam Y Ngọc bất ngờ khi nhìn thấy Triệu Quách nhưng sau đó nàng vẫn đáp lại bằng một nụ cười ôn nhu
“Ngươi sao lại đến đây, đến tìm Y Nhu có việc gì sao”
Triệu Quách lắc đầu
“Ta đến tìm công chúa, có vài thứ đặc biệt vừa nhìn thấy cảm giác hợp với người liền mang đến tặng”
Triệu Quách nói xong liền đưa ra trước mặt Lam Y Ngọc một chiếc hộp nhỏ, Lam Y Ngọc nhận lấy mở ra bên trong là một ngọc bội làm bằng hắc ngọc thiết kế tinh xảo, quả thật Triệu Quách rất có mắt nhìn
“Ngươi rất có mắt nhìn, nhưng sao lại mang tặng ta”
“Thấy hợp với người cho nên mang đến tặng người”
Lam Y Ngọc không nói gì sau đó liền lục lọi một chút lấy ra một thanh chuỷ thủ được thiết kế tinh xảo không kém, đây là nàng vô tình tìm được trong ngân khố của phụ hoàng, bên trong nhiều đồ tốt như vậy không lấy xài quả thật uổng phí
“Tặng cho ngươi, coi như cảm tạ ngươi thay ta đỡ một tên đi”
Triệu Quách vui vẻ nhận lấy, hắn nhất định sẽ giữ kỹ chuỷ thủ này vì đây là lần đầu Lam Y Ngọc tặng cho hắn một món quà gì đó, như vậy đã đủ rồi
“Vậy công chúa có muốn ra ngoài dạo một chuyến hay không”
Lam Y Ngọc nghĩ một chút sau đó liền gật đầu, Triệu Quách liền cuối người hành lễ mời nàng, Lam Y Ngọc nở nụ cười sau đó cùng Triệu Quách nửa đêm lén ra ngoài cung dạo quanh phố xá náo nhiệt của kinh thành
Buổi tối tại ngự hoa viên ba người Tống Tịnh, Lam Phong và Y Liên cùng nhau thưởng rượu ngắm trăng, lúc này Tống Tịnh mới lên tiếng
“Dù gì thì cũng là cháu của Tống gia nhà ta, Lam Phong ngươi có cần phải đến mức giấu cháu ta không cho ta gặp không”
Tống Tịnh có chút uỷ khuất, mấy hôm nay muốn gặp hai cháu trai đều bị Lam Phong ngăn cản, Y Liên nghe vậy liền cười mấy hôm nay Lam Phong không cho Tống Tịnh gặp hai tiểu báo bối chuyện chính là vì mấy ngày hôm trước Tống Tịnh ngỏ ý muốn để một trong hai tiểu bảo bối mang họ Tống
Lam Phong nghe vậy liền tức giận thế là lao vào đánh nhau một trận đau đầu, Y Liên phải khó khăn để ngăn hai con người đã có tuổi rồi mà tính tình vẫn như trẻ con không khác gì cả mấy đứa trẻ cả
“Nếu ngươi còn nói thêm một lời nữa thì ta liền đuổi ngươi ra khỏi cung luôn đấy Tống Tịnh”
Lam Phong nhìn Tống Tịnh mà trừng mắt
“Hai người các ngươi đều đã trở thành gia gia rồi sao lại trẻ con như vậy, Phong ngươi để Tống Tịnh gặp hai tiểu bảo bối đi nếu không thì đêm nay đừng đến tẩm cung của ta”
Y Liên giọng nói nhẹ nhàng nhưng tính sát thương vô cùng lớn, Lam Phong nghe vậy bề ngoài thì đồng ý nhưng trong lòng không ngừng ghim Tống Tịnh và Tống Kỳ Nam
Lam Y Nhu lúc này đang ở một bên phê duyệt tấu chương, nếu như y biết được việc bận của phụ hoàng là đi uống rượu ngắm trăng thì y đã không ngồi đây mà phê duyệt tấu chương thay người
Trời đã khuya, mặc dù bên ngoài chuẩn bị bước qua mùa xuân thời tiết sẽ có chút ấm hơn nhưng thân thể y vẫn còn yếu cho nên không khỏi rùng mình một cái
Lúc này Yên Hương đang định bưng một chứn trà nóng vào cho Lam Y Nhu giữ ấm thì Tống Kỳ Nam bước đến, Yên Hương hiểu ý liền đưa chén trà sau đó lặng lẽ lui xuống
Lam Y Nhu tập trung phê duyệt tấu chương cho nên không nhận ra người đến, đến khi Tống Kỳ Nam ở bên cạnh nhìn y một lúc lâu y mới cảm nhận được
“Sao ngươi đến đây, Yên Hương đâu rồi”
“Nô tài đến đây để xem thái tử điện hạ có lao lực quá độ hay không, thân thể người không tốt”
Tống Kỳ Nam thái độ cung kính nói, Lam Y Nhu nghe vậy liền nhíu mày muốn đạp hắn khỏi đây một phát, mặc dù bây giờ y không còn chán ghét hắn như trước nhưng nhìn vẻ mặt hắn bây giờ thật sự muốn đánh người đấy
Tống Kỳ Nam biết bản thân mình đã khiến Lam Y Nhu không vui liền nhanh chóng đánh sang chuyện khác
“Tấu chương nhiều vậy ngươi phê duyệt hết đêm sao”
Lam Y Nhu gật đầu, đây là tấu chương được gửi về từ các huyện chứ không chỉ riêng kinh thành nữa, cuối năm quan viên cả Thịnh Hà quốc đều viết tấu chương để gửi về triều đình cho hoàng thượng xem xét, trong đó có rất nhiều vấn đề không chỉ đơn giản là báo cáo tình hình các nơi bọn họ cai quản trong năm mà còn những bất cập khó khăn ở các nơi nữa, mặc dù không hoàn toàn đúng như vậy vì nơi nào chả có tham quan, có kẻ vì lơi mình cũng không báo cáo đúng sự thật nhưng đã là tấu chương thì nhất định phải xem xét kỹ càng
Tống Kỳ Nam cảm thái, xem ra làm hoàng đế không hề dễ dàng một chút nào, hắn hiểu tại sao lúc đó Ngôn Tuấn Hàn thà chọn làm ngừoi thường cũng không muốn tranh vị, nhìn Lam Y Nhu cực khổ như vậy Tống Kỳ Nam cảm thấy bản thân có chút vô dụng không giúp được gì cho y, nhưng kia là tấu chương, không phải ai cũng có thể xem được nếu không hắn nhất định giúp y xem tiếp
“Ngươi ở đó làm gì giúp ta mài mực đi, duyệt xong nhanh một chút ta có chút mệt rồi”
Lam Y Nhu ôn nhu nói, Tống Kỳ Nam liền vui vẻ mà bước đến bên cạnh y mài mực, hắn đã dự tính kỳ thi hội sắp đến bản thân sẽ đi thi, hắn không chỉ biết mỗi võ công nếu như chỉ mỗi võ công làm sao xây dựng ma giáo hùng mạnh như vậy, còn hơn cả lúc phụ thân hắn tại vị, nếu chỉ biết võ công thôi thì làm sao hắn có thể khiến chiếm biết bao nhiêu cuộc giao thương ngọc giữa Bình Thiên quốc và Thịnh Hà quốc được