Lam Y Nhu chuẩn bị tất cả mọi thứ chỉ đợi Tống Kỳ Nam mà thôi, lần này hắn không thể không xuất hiện
Nhìn qua hai tiểu hài tử Lam Y Nhu bất giác mỉm cười, xem như y vì bọn chúng đi, nhìn thấy một lần thôi rồi đuổi người đi cũng được, ít nhất y có một số chuyện cần phải xác định với Tống Kỳ Nam
Lúc này Tống Kỳ Nam vẫn còn đang cùng Triệu Quách ở tửu lầu bên ngoài cung trò chuyện mà không biết bản thân sắp bị người nào đó tính kế rồi
“Ta thật sự phải nói một câu Kỳ Nam ngươi quá liều mạng rồi”
Triệu Quách nghe chuyện mà Tống Kỳ Nam kể lại có chút khâm phục nhưng nếu là người hắn thương hắn nhất định cũng sẽ làm vậy, chỉ tiếc là người hắn thương đã tương tư người khác, nhưng không sao cho dù người đó đi đến đâu hắn cũng sẽ đợi
“Đừng nói đến chuyện đó, chỗ ngươi có vài vật tốt đúng không, ra giá đi ta sau Lục Thừa mang ngân phiếu đến trả”
Triệu Quách cười cười, đương nhiên tiền liền sáng mắt chứ
“Từ khi ngươi trở thành phụ thân liền thay đổi a, vì hai cái tiểu hài tử mà bỏ ra không ít tâm tư”
“Chúng là hài tử của ta, đương nhiên sẽ có được thứ tốt nhất, nếu sau này có một tiểu cô nương thì càng tốt ta sẽ cưng chiều nó hết mực”
Mặc dù hắn không biết tương lai bản thân cùng Lam Y Nhu như thế nào nhưng nghĩ đến Lam Y Nhu sinh cho hắn một tiểu cô nương thật sự rất vui vẻ, nhất định sẽ mang những thứ tốt nhất cho nó
“Bây giờ có hài tử còn gì biết đến huynh đệ nữa”
Triệu Quách bóng gió nói, Tống Kỳ Nam làm ngơ không để tâm
“Được rồi được rồi ta đùa một chút, ngươi cứ bảo Lục Thừa mang ngân lượng đến ta sẽ cho người đưa thẳng đến chỗ hai bảo bối của ngươi”
“Ta muốn tự mình lựa chọn”
Tống Kỳ Nam nhấp một ngụm trà nhìn xuống bên dưới tửu lâu
“Ta có việc nhờ ngươi”
“Việc gì, ta chưa thấy vẻ mặt này của ngươi bao giờ”
Triệu Quách nhìn Tống Kỳ Nam mặc dù hắn bình tĩnh nhưng trong ánh mắt đầy sát khí muốn giết người đến nơi, chỉ khi việc này hệ trọng thì Tống Kỳ Nam mới làm ra bộ dạng này
“Việc kẻ hạ độc Y Nhu, nếu ta đoán không lầm chính là thái tử Tây quốc Lan Địch A Hoài, chỉ có hắn, loại độc này chỉ có Tây quốc mới có được, hơn hết hắn mất tích có phải quá đúng lúc hay không, ngươi tìm hắn giao hắn cho ta, ta tuyệt đối không để hắn sống yên”
Triệu Quách đã nghe loáng thoáng về việc thái tử Tây quốc đột nhiên mất tích chỉ không nghĩ là chuyện này lại sâu xa như vậy
“Được rồi cứ giao cho ta, nhưng người định xử trí như thế nào”
“Đương nhiên ta sẽ khiến hắn cảm nhận nỗi đau của Y Nhu đã chịu”
Chỉ có điều Tống Kỳ Nam cũng không biết Lan Địch A Hoài sớm đã…….
Trò chuyện cùng Triệu Quách một lúc Tống Kỳ Nam cũng trở vể hoàng cung, vừa đến y đã thấy vẻ mặt lo lắng của Ngôn Tuấn Hàn
“Ngươi biến đi đâu mất vậy”
Ngôn Tuấn Hàn nổi giận hỏi
“Ta ra ngoài có chút chuyện, xảy ra chuyện gì sao, Y Nhu y xảy ra chuyện gì sao”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, lúc nãy Yên Hương mang theo hai tiểu bảo bối chạy đến nhờ hắn giúp nói Lam Y Nhu đột nhiên đau đầu vô cùng không ngừng, vì sợ kinh sợ đến Hoàng đế và Nam hậu nên chỉ đành đến cầu cứu y, y vốn đi tìm Tống Kỳ Nam nhưng tìm mãi không thấy khiến Ngôn Tuấn Hàn không biết làm gì cho phải đành giao hai tiểu bảo bối lại cho Tại Chính Hiên, đích thân muốn ra ngoài cung tìm Tống Kỳ Nam, nhưng cũng may hắn trở về kịp lúc
Tống Kỳ Nam nghe vậy lập tức chạy đến cung của Lam Y Nhu, rõ ràng hắn mỗi đêm đều bắt mạch cho y, điều dương thân thể cho y làm sao lại đột nhiên đau đầu đến mức chết đi sống lại được, cổ trùng sớm đã không còn vậy tại sao, hay vốn dĩ có người khác ngoài Lan Địch A Hoài muốn thật sự giết chết Lam Y Nhu
Lúc Tống Kỳ Nam chạy đến liền xông vào trong tẩm cung nhưng trước mặt hắn là Lam Y Nhu đang thong thả dùng trà, hắn sững người một chút liền biết bản thân thế mà bị người này tính kế rồi, nhưng quả thật Lam Y Nhu hiểu hắn, hắn nhất định sẽ xuất hiện nếu như y xảy ra chuyện
Lam Y Nhu lúc đầu có chút hồi hợp cũng như lo lắng sợ rằng bản thân sẽ tính sai, sợ bản thân quá xem trọng mình trong lòng Tống Kỳ Nam nhưng khi nghe tiếng chân vội vã y đã biết bản thân không hề tính sai
Chỉ là khi nhìn thấy Tống Kỳ Nam, Lam Y Nhu lại sững sờ, mái tóc của hắn tại sao đã bạc trắng đi phân nửa, mặc dù nhìn hắn vẫn không khác trước đây nhưng sắc mặt không còn như trước, tiều tuỵ đi rất nhiều
Tống Kỳ Nam xoay người định rời đi thì Lam Y Nhu liền lên tiếng
“Ngươi bước ra khỏi đây thì từ nay đừng đến nhìn ta và hai hài tử nữa”
Tống Kỳ Nam dừng bước, hắn biết Lam Y Nhu rất dứt khoác, nếu y nói như vậy chắc chắn sẽ làm được
“Xoay người lại cho ta”
Tống Kỳ Nam phân vân, hắn không muốn Lam Y Nhu nhìn thấy bộ dạng của bản thân, vốn dĩ đôi mắt đã quái dị bây giờ ngay cả mái tóc cũng vậy, hơn nữa hắn không dám đối mặt với Lam Y Nhu, mỗi khi nhìn thấy y lại sợ bản thân không kiềm được ôm lấy người vào lòng, giữ chặt lấy y, hắn đã nhém mất đi y, hắn bây giờ không đủ dũng khí như trước đây nữa
Lam Y Nhu khó chịu mà đứng dậy tiến đến chỗ Tống Kỳ Nam tự mình xoay người hắn lại, nhìn dung mạo Tống Kỳ Nam, người này tại sao lại thiếu sức sống như vậy, mái tóc trước đây đã bạc trắng một nữa không còn vẻ anh tuấn của ngày nào, Tống Kỳ Nam mà y biết từng kiêu ngạo bao nhiêu, anh tuấn bao nhiêu bây giờ lại mất đi vẻ ngoài đó, nhưng y nhìn được ánh mắt của Tống Kỳ Nam, ánh mắt đau lòng
“Ngươi rốt cuộc là làm sao”
Không biết tại sao y lại muốn biết, muốn hỏi cho rõ nhưng lại không muốn nghe, sợ rằng khi nghe được sẽ không kiềm chế nỗi
“Ngươi không cần để tâm đến đó, ngươi bình an là tốt, nếu không có việc gì ta đi trước”
Tống Kỳ Nam bước đi liền bị một bàn tay kéo lại
“Đứng lại, ta đã cho ngươi đi hay chưa, ngươi vẫn là thị vệ của ta, ta chưa cho phép ngươi, ngươi dám kháng lệnh”
Đương nhiên Tống Kỳ Nam sẽ không kháng lại lệnh của Lam Y Nhu, chỉ là hắn không muốn đối mặt với y
“Tại sao, rõ ràng ngươi ở đây, rõ ràng vẫn ở xung quanh ta, tại sao lại lén lén lút lút, bộ dạng của ngươi rốt cuộc là tại sao hả”
Lam Y Nhu gần như gằn giọng, cố giữ bản thân bình tĩnh hết mức nhưng y lại không thể đứng vững nữa