"Đại thúc là người của Thương Minh sao? Vậy ngươi có biết đại hồ tử Hồ Nhất Phi?"
Vân Phàm hôm nay quan tâm nhất chính là muội muội Vân Mục, cho nên hắn hi vọng thông qua Thương Minh thăm dò tin tức của muội muội.
Chẳng qua Vân Phàm sau khi thức tỉnh liền tu luyện trên đài sinh tử, căn bản không có biện pháp để liên lạc với người của Thương Minh, trước mắt đột nhiên xuất hiện một người tự xưng là người của Thương Minh, hắn tự nhiên không thể bỏ qua.
Vân Phàm giọng điệu gấp gáp, không nghĩ tới Lưu Thế Nhân còn gấp gáp hơn, nắm chặt tay hắn nói: "Ngươi chính là Vân Phàm tiểu huynh đệ sao? Lưu mỗ lần này tới đây chính là muốn tìm ngươi."
"Tìm ta sao?" Vân Phàm ngây người.
Lưu Thế Nhân gật đầu liên tục không ngừng nói: "Ta nghe đại hồ tử bọn họ nói lại, cho nên hiểu một chút về chuyện của ngươi... Ngươi có biết không, hiện tại Sài gia đã đem huyền thưởng lệnh truy nã ngươi dán khắp Tây Nam vực, ngươi lại dám ngang nhiên xuất hiện trên đài sinh tử sao? Ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Cái gì! ?"
Nghe hắn nói vậy, Vân Phàm mặt không thay đổi, mà ngược lại Nhiếp Trần đám người đều trợn mắt há mồm, trong lòng giống như ba đào cuồn cuộn.
Biên cảnh Sài gia quân, chính là một trong tam đại biên quân, ở Tây Nam vực biên cảnh có thể nói là một tay che trời. Một khi đắc tội với Sài gia, chẳng khác nào đắc tội với siêu cấp thế lực có quân đội trên trăm vạn, trong đó còn chưa kể tới võ giả cùng tiên đạo tu sĩ ẩn núp trong bóng tối của bọn họ.
Nhiếp Trần ban đầu đã từng suy đoán Vân Phàm bị kẻ thù đuổi giết, nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, kẻ thù của Vân Phàm dĩ nhiên là biên quân Sài gia.
"Lưu huynh đừng nói vội, nơi này không tiện bàn luận, chúng ta vào bên trong bàn lại."
Nhiếp Trần cảnh giác cắt lời của hai người , hướng chung quanh viện nhìn lướt qua, không phát hiện dị thường, lúc này mới dẫn Lưu Thế Nhân vào trong y quán.
...
...
"Vân Phàm huynh đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người gặp nhau ngồi xuống, hỏi đến chuyện giữa Vân Phàm cùng Sài gia.
Đối với chuyện của mình, Vân Phàm chẳng bao giờ muốn giấu diếm, chẳng qua hắn không hi vọng liên lụy tới mọi người.
Cho nên, Vân Phàm bắt đầu kể từ chuyện tại Bách Hoa lâu, hắn cùng Sài gia phát sinh xung đột như thế nào, đắc tội với Đế quốc công chúa ra sao... Tiếp theo, sau khi rời khỏi Nam Hoa quận thành, hắn bị sơn phỉ bao vây chặn đánh, cửu tử nhất sinh... Tới về sau, thú triều tập thôn, thôn dân chết thảm, huynh muội xa lìa...
Cho đến cuối cùng, Vân Phàm liều mình đánh cuộc một lần, nhảy xuống vách đá, cuối cùng được Nhiếp Trần cứu sống.
...
Vân Phàm lẳng lặng giảng thuật chuyện phát sinh trên người mình, không có xúc động phẫn nộ, không có nghẹn ngào, chỉ có bình tĩnh thâm thúy.
Có lẽ, chuyện này đối với người khác mà nói chỉ là chuyện xưa, nhưng đối với Vân Phàm mà nói, quả thật là quá khứ đầy thảm thiết! Mỗi lần nhớ lại, trong lòng của hắn lại cứa thêm một vết thật sâu, mặc cho thời gian trôi qua cũng không thể lành lại.
Nghe xong Vân Phàm kể chuyện, mọi người thổn thức không thôi! Đặc biệt là đoạn thú triều tập thôn, Mục Hồng Nương cùng Hà mập mạp nghe thấy liền chửi ầm lên, giận dữ mặt đỏ tới mang tai, hận không thể đem Sài gia thiếu soái cùng với Đế quốc công chúa bầm thây vạn đoạn, mới mong giải mối hận trong lòng.
Bọn hắn bây giờ cuối cùng đã hiểu, tại sao chưa từng thấy Vân Phàm nở nụ cười, hơn nữa trên trán lại nồng nặc sát khí. Huyết hải thâm cừu như vậy đè ép trên người, làm sao có thể cười nổi chứ.
Đồng thời, bọn họ cũng biết tại sao Vân Phàm lại bất chấp tất cả bước lên đài sinh tử. Đó là một loại khí phách quên cả sống chết, mà chính xác hơn là quyết tuyệt bất sinh tất tử.
...
Lưu Thế Nhân cũng không ngờ rằng chuyện này đã diễn biến thành ra như vậy, nếu như chỉ là xung đột bình thường, dùng lực ảnh hưởng của Thương Minh, không khó giải quyết chuyện này. Nhưng hiện tại mâu thuẫn giữa song phương khó có thể hóa giải, hơn nữa Vân Phàm mang theo huyết cừu, đã đến trình độ không chết không thôi, ân oán như vậy, cho dù là Thương Minh cũng không thể nào can dự.
Kể từ đó, tình cảnh của Vân Phàm hết sức nguy hiểm.
Lưu Thế Nhân dù sao lão thành thế cố, mặc dù trong lòng cảm thấy tức giận, nhưng càng nhiều là bất đắc dĩ: "Tiểu huynh đệ, vậy kế tiếp ngươi có dự định gì? Hay là tìm một chỗ trốn tránh đi? Hoặc là lặng lẽ theo ta trở về Thương Minh?"
"Lưu đại thúc, ta sẽ rời đi , nhưng không phải hiện tại."
Vân Phàm khẽ cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Ta biết mình có thể trốn bọn hắn, cũng có thể lặng lẽ chạy trốn, thậm chí có thể mai danh ẩn tích mà sống... Những chuyện này ta đều biết, nhưng ta không làm được... Ta không làm gì sai, tại sao phải sợ bọn họ? Tại sao phải trốn tránh? Ta muốn sống ở dưới ánh mặt trời, sống một cách quang minh chánh đại, sau đó trở nên mạnh mẽ từng chút từng chút một, cho đến vô cùng cường đại! Một ngày nào đó, ta sẽ đứng trước mặt bọn họ, vì những người vô tội đòi lại công bằng!"
Vân Phàm không biết ủy khuất cầu toàn là thế nào, không biết nhẫn nhục phụ trọng là sao. Tính cách của hắn làm hắn quyết tâm không chịu cúi đầu, đó là một loại bền bỉ thà chết chứ không chịu khuất phục, cũng là quyết tuyệt ngọc thạch câu phần, càng là cương liệt tới thịt nát xương tan!
"..."
Nghe Vân Phàm nói vậy, tất cả đám người Nhiếp Trần đều trầm mặc.
Bọn họ rất muốn mở miệng mắng đối phương ngu ngốc, còn muốn nói đối phương thật là cố chấp, nhưng lời nói đến khóe miệng, lại cố gắng nuốt vào.
Đúng như lời của Vân Phàm, rất nhiều chuyện hắn đều biết, cũng hiểu rõ, nhưng hắn đúng là không làm được. Hắn không thể làm được việc khom lưng khụy gối, không thể làm được việc giả dối trái lương tâm, không thể làm được việc khuất nhục cầu toàn...
Đó không phải là ngu ngốc hay cố chấp, mà là tín niệm kiên trì.
Vân Phàm kiên trì không phải là sống hay chết, càng không phải kiêu ngạo cùng tôn nghiêm, mà là một tín niệm đơn giản, quang minh chánh đại, thản thản đãng đãng, không sợ cường quyền, không chịu cúi đầu!
Tín niệm như thế, có lẽ sẽ có người khinh thường, có lẽ có người đạm mạc, nhưng không thể phủ nhận, đây là một loại phẩm cách cao thượng, cũng là một loại đạo đức cao thượng. Cho dù rất bé nhỏ, cho dù rất yếu ớt.
Khó có thể tưởng tượng một thiếu niên mười sáu tuổi, có thể nói ra những lời như thế.
Tâm như xích tử, niệm như kim cương. (Xích tử : trẻ nhỏ)
Tám chữ này, đã đủ thuyết minh bản chất của thiếu niên này.
...
"Oành!"
Mục Hồng Nương vỗ bàn thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vân Phàm tiểu tử, ngươi không cần phải đi đến nơi nào, hãy cùng lão nương hảo hảo ở lại Lưu Sa thành này. Lão nương cũng muốn xem xem, ai dám tới Lưu Sa thành chúng ta giương oai. Biên quân đám người, hôm nay cả đám đều thối nát tới tận xương, phía dưới binh sĩ ở tiền tuyến ra sức giết địch, bọn họ chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng, lại còn dám khu sử thú triều công kích thôn xóm của con người, quả thật bại hoại táng tận thiên lương, đám súc sinh không bằng heo chó!"
"Mắng đủ chưa?"
Nhiếp Trần nghe xong chuyện của Vân Phàm, lần đầu tiên lên tiếng, ngôn ngữ lộ ra kiên quyết: "Vân Phàm huynh đệ, chuyện của ngươi đều do ngươi quyết định, nếu như ngươi muốn rời đi, Nhiếp mỗ sẽ chịu trách nhiệm đưa ngươi tới chỗ an toàn, nếu như ngươi muốn ở lại... Nhiếp mỗ cũng có thể liều chết bảo vệ chu toàn cho ngươi. "
Đang lúc nói chuyện, vẻ lười nhác trên người Nhiếp Trần liền biến mất, thay vào đó là khí chất phiêu dật bất phàm, mang theo cảm giác tang thương nhàn nhạt .
Thấy Nhiếp Trần như thế, ánh mắt của Mục Hồng Nương sáng lên, gương mặt khẽ đỏ bừng.
Hà mập mạp cùng lão Hắc lần đầu tiên nhìn thấy đội trưởng của mình thần thái phi dương đến thế, không khỏi sửng sờ đứng đó.
Chỉ có Trương Vô Nhị cùng Lưu Thế Nhân không có phản ứng gì, người trước bởi vì đã quen biết Nhiếp Trần nhiều năm, đã sớm thấy nên không ngạc nhiên, người sau lại không quen thuộc với Nhiếp Trần, chẳng qua chỉ cảm thấy đối phương rất nghĩa khí, trong lòng dâng lên một tia kính nể.
"Cảm ơn, Nhiếp đại ca, Mục đại tỷ... Cám ơn các ngươi, cám ơn mọi người..."
Vân Phàm cảm nhận được, từng người ở đây đều quan tâm tới mình, điểm này làm cho trái tim vốn đầy thương tích của hắn có một tia lành lại.
Nhưng mà hắn lại cảm thấy đôi chút sợ hãi, hắn sợ ấm áp như vậy sẽ tiêu tán, sợ chính mình sẽ tổn thương tới người bên cạnh. Cũng như hắn rất nhớ muội muội của mình, nhưng hắn không dám đi tìm, hắn sợ mang đến nguy hiểm cho muội muội, càng sợ sẽ xảy ra chuyện không may đối với nàng. Trừ phi một ngày nào đó hắn có thể trở thành cường giả chân chính! Cho nên, hắn sẽ rời đi nhưng không phải hiện tại.
"Nhiếp đại ca, các ngươi có tin vào thiên lý không?"
Vân Phàm bất chợt mở miệng hỏi, để cho Nhiếp Trần không biết nên trả lời thế nào.
Không riêng Nhiếp Trần, mọi người có mặt ở đây, bao gồm độc y Trương Vô Nhị lớn tuổi nhất, cũng không biết nên trả lời vấn đề này thế nào. Bởi vì bọn họ thật sự không biết, thật không rõ ràng, thế đạo suy bại như hôm nay, còn có thiên lý công đạo hay sao?
"Ta tin tưởng."
Vân Phàm khẳng định, trong mắt lóe ra quang thải khác thường.