"Lão Nhiếp, ngươi uống nhầm thuốc rồi hay sao? Khi không để cho họ Đinh ấy lưu lại làm gì? Để hắn quay về chẳng phải tai họa hay sao?"
Sau khi Đinh Hào rời khỏi nơi này, Mục Hồng Nương mới đi đến bên cạnh Nhiếp Trần. Chuyện vừa diễn ra không có một chi tiết nào thoát khỏi mắt của Mục Hồng Nương, Nhiếp Trần rõ ràng chiếm thượng phong, đến cuối lại thu tay không dứt khoát, bỏ mất cơ hội hiếm có này làm cho nàng cảm thấy bất mãn.
Nhiếp Trần thở dài nói: "Có thể chiếm một địa vị không nhỏ an an ổn ổn ở Lưu Sa thành, Đinh Hào sao có thể là người đơn giản được? Nếu như ta ép hắn, đến lúc đó lại thành chó cùng rứt giậu, có khi không dễ giải quyết. Hôm nay làm cho hắn biết khó mà lui bước, ngược lại có thể để hắn không giở trò gì ."
Mục Hồng Nương nhíu mày, nhưng không nhịn được nói: "Nhưng câu nói cuối cùng của hắn có ý gì? Không phải muốn âm thầm hạ thủ đấy chứ?"
Nhiếp Trần lắc đầu nói: "Đinh Hào người này dù sao cũng là nhân vật có tiếng tăm, hẳn là sẽ không lật lọng, hắn nói như thế chắc là ám chỉ điều gì!"
"Có cần bổn cô nương ra mặt hay không. . ."
"Không cần!"
Mục Hồng Nương nhẹ giọng mở miệng, Nhiếp Trần lạnh lùng cắt lời của nàng.
Hai người tựa như nghĩ đến điều gì, đều trầm mặc không nói nửa lời.
. . .
————————————
Sáng sớm hôm sau, một tia nắng xuyên thấu qua cửa sổ trên mái nhà , xua tan không khí lạnh lùng trong gian phòng.
Khi Vân Phàm mở mắt, phát hiện hoàn cảnh chung quanh lạ lẫm, mà chính mình đang nằm trên một tấm ván gỗ đơn giản, trên người đắp một chiếc chăn mỏng.
Lắc lắc đầu, Vân Phàm cố gắng nhớ lại mọi chuyện.
Hắn mơ hồ còn nhớ mình uống một bát rượu, sau đó say, tiếp theo hắn mơ một giấc mơ rất dài. Trong mơ cha mẹ còn khoẻ mạnh, muội muội vẫn hoạt bát khả ái, trong mơ hắn cảm thấy vui vẻ thoải mái , tựa như mây trắng trên trời, không buồn không lo, tự do tự tại. . . Nhưng sau khi tỉnh mộng, Vân Phàm càng cảm thấy mất mác thương cảm hơn .
Nhưng Vân Phàm cảm thấy thân thể của mình tràn đầy sức sống, cảm giác đau đớn uể oải không còn, tinh thần phấn chấn, lực lượng cũng đạt đến mức cao nhất, giống như vừa ăn linh đan diệu dược.
. . .
Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thân ảnh mập mạp tựa vào góc, đang ngủ gục một bên, khóe miệng chảy đầy nước miếng.
Bộ dạng quen thuộc, tiếng ngáy quen thuộc, không phải Hà mập mạp còn có thể là ai? Nhìn hắn như thế, sợ rằng đã trông chừng mình cả đêm không ngủ sao! Lúc này mùa đông rất lạnh, đúng là khổ thân cho hắn .
Vân Phàm trong lòng ấm áp, lặng lẽ đứng dậy, đem chăn trên giường ôm đến bên cạnh Hà mập mạp, nhẹ nhàng đắp lên cho đối phương, âm thầm cảm tạ, sau đó mới rời đi.
. . .
Y quán ngoại viện, Trương Vô Nhị cúi người chỉnh lý thảo dược, Mục Hồng Nương hỗ trợ quét dọn đình viện, mà Nhiếp Trần đang nằm trên nóc y quán, ôm chặt cái hồ lô rượu bảo bối không uống ngụm nào.
"Di, Vân Phàm tiểu tử đã tỉnh rồi sao?"
Trương Vô Nhị thấy Vân Phàm bước ra ngoài, không khỏi buông việc trong tay, đứng lên đón tiếp.
Nhiếp Trần tung mình một cái từ trên nóc y quán hạ xuống, đáp xuống trước mặt Vân Phàm, đánh giá hắn từ trên xuống dưới: "Hảo tiểu tử, nhanh như vậy đã tỉnh rồi, nhìn bộ dáng khôi phục bình thường rồi!"
Lúc này, Mục Hồng Nương cũng đi tới, cười khản nói: "Tiểu huynh đệ, tráng dương tửu mùi vị thế nào? Hiện tại cảm giác ra sao?"
"Ách, ta. . . Ta rất tốt, cám ơn. . . Cám ơn mọi người."
Thấy ba người vẻ mặt tươi cười nhìn mình, Vân Phàm trong lòng dâng lên cảm động. Hắn không nhớ rõ chính mình chưa có cảm thụ như thế bao lâu rồi, phảng phất đã thật lâu thật lâu rồi. Thật ra cảm giác có người quan tâm, thật sự rất tốt. Về phần Mục Hồng Nương trêu ghẹo, Vân Phàm ngược lại không cảm thấy thẹn thùng , bởi vì hắn hoàn toàn không biết "tráng dương" có ý gì.
"Huynh đệ nhà mình cả, có gì mà phải khách khí!"
Nhiếp Trần cười lớn vỗ vỗ vai Vân Phàm, nói tiếp: "Đi thôi Vân Phàm, chúng ta trở về ăn mừng đi. . . Ngươi hiện tại là đại nhân vật danh chấn Lưu Sa thành rồi."
"Đại nhân vật?"
Thấy vẻ mặt Vân Phàm mờ mịt, Mục Hồng Nương có chút buồn cười nói: "Không phải vậy sao? Trên đài sinh tử nửa tháng, một quyền đánh chết Đinh tiểu cẩu, hiện tại Lưu Sa thành có mấy người không nhận ra Vân Phàm các hạ , hừ hừ!"
"Nha."
Vân Phàm hiển nhiên không để ý chuyện này, ngược lại quay sang Trương Vô Nhị nói: "Độc y tiền bối, ngươi biết huyệt khiếu của võ giả là gì không?"
"Ách! Huyệt khiếu của võ giả?"
Trương Vô Nhị ngây ngốc, lắc đầu nói: "Ta là y sư, cũng không phải là võ giả, không rõ huyệt khiếu của võ giả là cái gì. . ."
Tiếng nói vừa dứt, Trương Vô Nhị cười quái dị nói: "Chẳng qua trên người có bao nhiêu cái xương, bao nhiêu đường kinh mạch, bao nhiêu huyệt vị, lão phu đều biết rõ ràng, hắc hắc hắc. . ."
Độc y không hổ danh độc y, vốn là một câu nói bình thường, nói ra lại làm cho người ta run sợ lông tóc dựng đứng.
Nhiếp Trần liếc nhìn Trương Vô Nhị, lôi kéo Vân Phàm muốn rời khỏi nơi này, không ngờ Vân Phàm đột nhiên dừng bước lại: "Độc y tiền bối, ta có thể theo ngươi học tập huyệt vị của con người hay không?"
Trương Vô Nhị không cự tuyệt, mà bộ dạng tò mò hỏi: "Ngươi học cái này làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn học y sao?"
"Không phải."
Vân Phàm lắc đầu giải thích: "Ta gặp được một vị tiền bối, hắn nói với ta, muốn trở thành võ đạo tông sư chân chính, nhất định phải cô đọng huyệt khiếu, ta đối với chuyện này không biết gì cả, cho nên muốn theo ngươi học tập."
"Như vậy sao. . ."
Trương Vô Nhị không phải võ giả, cũng không biết nên dạy Vân Phàm như thế nào, cho nên nhìn về phía Nhiếp Trần.
"Nhìn ta làm gì?" Nhiếp Trần đảo cặp mắt trắng dã nói: "Ta không phải võ giả, làm sao biết huyệt khiếu của võ giả là gì, nếu Vân Phàm huynh đệ muốn học chút tay nghề rách nát của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không đồng ý muốn đem vào quan tài hay sao ."
"Tay nghề rách nát! ? Tay nghề rách nát cái gì? ! Nơi nào rách nát? Dựa vào tay nghề của ta mà cứu sống không biết bao nhiêu người, ngươi đã bao giờ thấy lão đầu ta giết người hay chưa? Ngươi có tin lão đầu tử làm cho hạ thân của ngươi ba tháng không ngóc lên được hay không!"
Trương Vô Nhị phảng phất bị kích thích, cả người cũng nhảy lên.
Cuối cùng, Vân Phàm thuận lý thành chương trở thành vị học đồ đầu tiên của độc y quán, hơn nữa còn là học đồ duy nhất.
. . .
"Nhiếp thủ lĩnh! Nhiếp thủ lĩnh!"
Đang lúc này, nơi xa truyền đến tiếng kêu, lại là lão Hắc vội vàng chạy tới, ở phía sau hắn còn có một trung niên nam tử mặc thanh sam màu xám, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.
"Lão Hắc, sao vậy?"
Nhiếp Trần nhìn tình hình như thế, không khỏi nhíu nhíu mày, vội tiến lên nghênh đón. Hắn hiểu rất rõ tính cách của lão Hắc, nếu như không có chuyện lớn, đối phương tuyệt đối sẽ không lo lắng như vậy.
"Nhiếp thủ lĩnh, là lão huynh này tìm ngươi, hắn đã ở trong nhà đợi suốt một đêm, vừa lúc ta trở về gặp được. . ."
Không đợi lão Hắc nói xong, người này tự giới thiệu bản thân: "Tại hạ là Thương Minh đội thủ Lưu Thế Nhân, gặp qua Nhiếp đội trưởng."
"Thương Minh? Người của Thương Minh tìm ta làm gì?"
Nhiếp Trần vẻ mặt ngạc nhiên, trong lòng tự đánh giá, hắn không nhớ rõ mình và Thương Minh có quan hệ gì, đối phương đột nhiên tới tìm khẳng định không phải chuyện nhỏ.
"Lưu huynh khách khí, không biết. . ."
Nhiếp Trần đang muốn khách khí một phen, lại thấy Vân Phàm nhanh chóng tiến lên.