Triệu Dật đi vòng qua cuối giường, liếc nhìn thấy hộp y tế, mà trên tủ đầu giường còn có không ít quần áo lộn xộn.
Triệu Dật nhanh chóng quay đầu lại không dám nhìn bậy, cầm lấy hộp y tế trở lại trước mặt Tô Nhã.
Nâng chân Tô Nhã lên, Triệu Dật cẩn thận kiểm tra một chút rồi thở phào một hơi: “Không sao! Chỉ là bị xước một chút mà thôi, vết thương không sâu. Nếu như vết thương quá sâu thì sẽ phải đi tiêm phòng uốn ván. Bây giờ như thế này thì chỉ cần sát trùng một chút, hẳn là không có vấn đề gì.”
Triệu Dật lấy bông gòn ra, khử trùng i-ốt, ngẩng đầu nhìn Tô Nhã: “Có thể hơi đau, cô cố gắng chịu đựng một chút nha!”
Tô Nhã khẽ ừ một tiếng, không nói gì.
Triệu Dật phun i-ốt lên vết thương, sau đó nghe thấy tiếng Tô Nhã hít vào từng hơi. Dù sao khử trùng i-ốt lần đầu tiên cũng kích thích vết thương không ít.
Triệu Dật dùng bông gòn lau sạch vết thương, sau đó lại xịt thuốc thêm một lần nữa.
“Vết thương cũng không lớn, không cần băng bó. Chỉ cần để nó khô lại, như vậy càng có lợi cho quá trình hồi phục vết thương. Ngày mai hẳn sẽ ổn thôi ạ.”
Triệu Dật đứng lên thu dọn thuốc khử trùng và những thứ khác, sau đó đặt hộp y tế trở lại tủ đầu giường. Từ đầu đến cuối đều không nhìn đến đống quần áo đen đen đỏ đỏ trên tủ.
“Được rồi! Cháu đi dọn dẹp cầu thang một chút. Nếu không rất dễ bị giẫm phải. Dì vừa nãy là muốn xuống uống nước sao?”
Tô Nhã gật đầu: “Uống rượu nên có hơi khát nước.”
Triệu Dậy quay người: “Dì chờ một chút nha!”
Triệu Dật xuống tầng một lấy một ly nước khác uống một hơi, sau đó lấy thêm một ly nước mang trở lại phòng ngủ chính đưa cho Tô Nhã: “Được rồi! Đừng lo lắng! Chân của cô không sao đâu, chờ một lát cho i-ốt khô là có thể đi ngủ. Cháu đi thu dọn cầu thang.”
Triệu Dật đi ra cửa, Tô Nhã nhìn bóng lưng của Triệu Dật, khẽ nói: “Triệu Dật! Cám ơn cháu!”
Triệu Dật quay đầu cười: “Khách sáo gì chứ, cũng không phải người ngoài.”
Triệu Dật đi ra khỏi cửa, đóng cửa phòng lại.
Tô Nhã uống một ngụm nước, sau đó đặt ly nước ở trên tủ đầu giường. Lúc này bà mới nhìn thấy đống quần áo kia, khuôn mặt lập tức nóng bừng.
Bà nằm dựa người trên giường, tắt đèn, thả mình chìm trong bóng tối sâu thẳm nhưng không buồn ngủ chút nào.
Cảnh tượng vừa mới xảy ra hiện lên rõ ràng trong đầu bà, hoảng hốt ngã xuống, mạnh mẽ ôm lấy, bờ lưng rắn chắc khỏe mạnh, cẩn thận xử lý vết thương, nhẹ nhàng an ủi…
Trước đây bà luôn phải đối mặt với sự cô đơn và khó khăn một mình, bởi vì bà từ chối người khác bước vào cuộc sống của bà, bước vào trái tim bà, bước vào thế giới trống rỗng của bà.
Mà bây giờ, một loại cảm giác phụ thuộc cứ quanh quẩn trong tim.
Yên tâm.
An toàn.
Bà chợt nhớ lại những tới Phi Phi nói.
Nhà chúng ta sau này cũng có đàn ông…
Trong lòng Tô Nhã khẽ run lên
…..
Triệu Dật cẩn thận quét sạch từng ngóc ngách trên cầu thang, quét sạch tất cả các mảnh thủy tinh vỡ. Sau đó còn cẩn thận kiểm tra, xác nhận nếu đi chân trần cũng không giẫm phải, lúc này mới thở phào một hơi.
Việc này ầm ĩ cả lên, hơn nửa đêm còn quét nhà lau nhà, thật đúng là…
Triệu Dật lại cầm ly nước uống một ly, sau đó mới trở lại phòng của Liễu Vũ Phi.
Lại yên lặng nằm xuống, Triệu Dật suy nghĩ chuyện vừa mới xảy ra, nhất thời trong lòng cũng có chút bối rối.
Hình như, tựa hồ…
Triệu Dật trở mình, đưa tay ôm lấy Liễu Vũ Phi.
Không nên nghĩ, mau ngủ thôi.
Sau khi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao.
Liễu Vũ Phi lau tóc đi từ ngoài cửa vào: “Tỉnh rồi sao? Dậy ăn bữa sáng nha! Mẹ nấu cháo cho chúng ta đo, còn có bánh bao hấp trong nồi…”
Triệu Dật nhìn đồng hồ: “Mẹ em đâu?”
“Đi làm rồi! Bà ấy không có ngày nghỉ như em, có thể tùy ý ngủ nướng. Hôm nay cũng không phải cuối tuần.”
Triệu Dật ồ một tiếng, đưa tay kéo Liễu Vũ Phi lên giường.
“Trong nhà không có ai, vội gì chứ…”
Liễu Vũ Phi nhìn nụ cười trên mặt Triệu Dật, lập tức hiểu rõ Triệu Dật muốn làm gì, cười nói: “Không phải anh muốn đi làm việc sao?”
Triệu Dật cười nói: “Chuyện đó cũng không vội, phải ăn no mới có sức làm việc, không phải sao?”
Liễu Vũ Phi cười nói: “Anh muốn ăn em sao?”
Triệu Dật cười đáp: “Đúng vậy!”
Hai người náo loạn hơn nửa giờ, lúc này mới chịu rời giường ăn bữa sáng.
Liễu Vũ Phi lười biếng tựa trên ghế sa lon: “Khi nào thì anh đi vậy?”
Triệu Dật nhìn đồng hồ một chút: “Ừm! Sắp rồi!”
Liễu Vũ Phi có chút không nỡ: “Làm xong việc anh lại đến chứ?”
Triệu Dật cười nói: “Có lẽ anh sẽ trực tiếp trở về Thiên Phủ, chờ mọi người trở về ăn tết nha! Anh và mẹ em đã nói rồi, đến lúc đó hai nhà chúng ta gặp nhau một chút…”
Trên thực tế, Triệu Dật vẫn chưa rời đi, bởi vì Tết Nguyên Đán sắp đến và hắn còn phải đi cùng bạn gái một chút.
Diệp Thiến là người đầu tiên về nhà một cách nhàn nhã. Liễu Vũ Phi bên kia cũng đã thu xếp ổn định. Cuối cùng chỉ còn Phùng Tiếu Tiếu bên này.
Triệu Dật trở lại nhà của Phùng Tiếu Tiếu. Bước vào nhà thì Phùng Tiếu Tiếu lại không có ở đó.