Tửu lượng của Liễu Vũ Phi kém nên chưa uống được bao nhiêu mà có chút chóng mặt. Cô ngồi trên ghế nghe Triệu Dật và Tô Nhã nói chuyện phiếm.
Thực ra phần lớn là Tô Nhã nói, Triệu Dật nghe, thỉnh thoảng bày tỏ chút ý kiến của mình.
Đã nhiều năm rồi Tô Nhã chưa bao giờ buông lỏng tư tưởng như vậy. Dù sao đi cùng nhau cũng là vì lợi ích, làm sao có thể có bạn bè thuần túy chứ?
Triệu Dật cứu được con gái cô, Triệu Dật lại là bạn trai của con gái cô. Triệu Dật lại có năng lực như vậy, trên thương trường còn có thể giúp đỡ mình…
Tô Nhã hiếm khi được thả lỏng.
Bữa tiệc rượu này kéo dài từ bảy giờ đến mười một giờ đêm, mọi người cuối cùng cũng được ăn uống vui vẻ.
Bốn chai rượu vang đỏ, Liễu Vũ Phi uống khoảng một phần ba chai, còn lại là Triệu Dật và Tô Nhã uống. Bình quân mỗi người uống gần bằng hai chai rượu vang đỏ.
Liễu Vũ Phi dọn dẹp bát đĩa bỏ vào bồn rửa bát. Ba người đều có hơi say nên lập tức trở về phòng của mình, yên tâm ngủ một giấc.
Nửa đêm, Triệu Dật tỉnh giấc vì khát, cầm cốc nước trên tủ đầu giường uống một hơi. Vẫn cảm thấy chưa hết khát nên mở cửa cầm cốc đi xuống lầu.
Sau khi uống thêm nửa ly nước, cuối cùng Triệu Dật cũng cảm thấy thỏa mãn.
Hắn rót một ly nước chuẩn bị trở về phòng. Vừa đi đến giữa cầu thang thì cửa phòng ngủ chính ở lầu hai mở ra.
Tô Nhã trong bộ đồ ngủ bằng lụa bước ra với vẻ mặt mơ hồ, trên tay bà còn cầm một cốc nước, rõ ràng cũng là nửa đêm khát nước nên tìm nước uống.
Tô Nhã bước xuống cầu thang hai bước, đúng lúc gặp Triệu Dật đang đi lên cầu thang.
Tô Nhã đột nhiên giật mình.
Từ trước đến giờ cũng chỉ có bà ở đây, thỉnh thoảng cuối tuần con gái mới về ở. Dù sao trong nhà cũng không có đàn ông. Ban ngày bị đủ loại áp lực công việc, áp lực hình tượng trói buộc cho nên khi về nhà bà đều thích thả lỏng bản thân, không quan tâm đến hình tượng, mặc quần áo rộng rãi nhẹ nhàng, thoải mái là được.
Triệu Dật!
Sao hắn lại ở đây?
À! Hôm qua mời hắn ăn cơm, sau đó hắn ngủ lại!
Trong lòng Tô Nhã đột nhiên căng thẳng. Nhưng mà sự căng thẳng này khiến cho động tác của cô có chút cứng ngắc, bước hụt chân, cơ thể lập tức nhào xuống.
Triệu Dật không ngờ sẽ gặp phải Tô Nhã. Nhưng mà thực ra cũng bình thường, người uống rượu thường khát nước, không thể ngủ được. Có lẽ là Tô Nhã nghe được tiếng động khi mình xuống lầu cho nên giật mình tỉnh giấc, cũng xuống tìm nước uống.
Hắn cũng không ngờ Tô Nhã vậy mà trượt chân, lập tức ngã xuống như thế.
Đây nếu như là rơi xuống thật mạnh, chẳng phải là mặt sẽ chạm đất sao? E là mặt sẽ bị biến dạng!
Tố chất thân thể cường tráng của Triệu Dật khiến hắn phản ứng ngay lập tức, tiến lên một bước dựa vào lan can, dùng lưng làm điểm tựa ôm lấy Tô Nhã đang ngã nhào xuống.
Cả người Tô Nhã đâm sầm vào Triệu Dật, bà vô thức vòng tay qua cổ Triệu Dật để tránh cho bản thân bị ngã. Cú va chạm mạnh suýt chút nữa khiến Triệu Dật lật ngửa, cũng may hắn dựa lưng vào lan can bên cạnh để giảm bớt sức lực, lúc này mới có thể ổn định cơ thể.
Hắn đỡ được Tô Nhã nhưng cốc nước trong tay hắn và Tô Nhã đều không thể giữ được, trực tiếp rơi một tiếng bộp trên sàn nhà, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
Trong lúc vội vàng chân Tô Nhã đã giẫm phải một miếng thủy tinh sắc nhọn, mảnh thủy tinh lập tức xuyên qua dép lê đâm vào lòng bàn chân của bà.
“A!”
Tô Nhã kêu lên một tiếng đau đớn, chau mày, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.
“Dì không sao chứ?”
Triệu Dật sợ hết hồn đỡ Tô Nhã đứng thẳng người, nhìn Tô Nhã co một chân lên đau đớn, nước mắt suýt trào ra.
“Chân của cô sao vậy? Bị trẹo chân sao?”
Tô Nhã giơ chân lên liếc mắt nhìn: “Mảnh thủy tinh đâm vào chân…”
Triệu Dật cũng nhìn thấy mảnh thủy tinh ghim trên đế dép, sắc mặt lập tức thay đổi: “Dì vịn vào lan can, để cháu giúp dì xem.”
Tô Nhã dựa vào lan can, giơ một chân lên.
Triệu Dật ngồi xổm người xuống cầm lấy dép lê của Tô Nhã, phát hiện mảnh thủy tinh đâm xuyên đế dép, hơn nữa còn đâm vào lòng bàn chân Tô Nhã.
Triệu Dật đưa tay nắm lấy chân Tô Nhã, nâng lên xem xét. Quả nhiên trong lòng bàn chân trắng nõn có vết máu.
Bị thương rồi!
“Chân của dì bị thủy tinh đâm phải, cháu phải kiểm tra một chút. Trong nhà có thuốc khử trùng i-ốt không?”
Tô Nhã cau mày, nhỏ giọng nói: “Ừm! Có hòm thuốc, ở trong phòng ngủ của cô.”
Triệu Dật nhìn vết thương trong lòng bàn chân của Tô Nhã: “Phải xử lý một chút, cháu dìu cô lên…”
Triệu Dật ngừng một lát, liếc nhìn những mảnh thủy tinh vỡ trên cầu thang, lại nhìn Tô Nhã đang đứng bằng một chân rồi nói: “Cháu cõng cô lên. Trên cầu thang này toàn là mành thủy tinh, cẩn thận lại đâm vào chân.”
Tô Nhã ừ một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ, không nói chuyện.
Triệu Dật ngồi xổm người xuống, Tô Nhã dựa vào lưng Triệu Dật, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Triệu Dật.
Triệu Dật cõng Tô Nhã lên, cẩn thận né tránh tất cả các mảnh thủy tinh, đi lên lầu tiến vào phòng ngủ của Tô Nhã.
Đặt Tô Nhã ngồi trên giường, Triệu Dật đứng lên: “Hòm thuốc ở đâu ạ?”
“Bên trái, ở dưới bàn cạnh giường ngủ có một cái hộp.”